Y quay sang mỉm cười với Hải Đường nói: “Như vậy có tính là ta đã kéo cô vào ma đạo không?” “Sao lại là ma đạo?” Hải Đường bình tĩnh đáp: “Chỉ là tâm ma mà thôi., có ước muốn thì sẽ có mất mát, tuy thứ ta muốn trông rất đường hoàng nhưng vẫn có chỗ mất đi. Đây mới là đạo của tự nhiên.” Phạm Nhàn hỏi: “Nhưng cô vẫn kiên trì?” “Đương nhiên.” Hải Đường nhẹ nhàng đáp: “An Chi, ngươi từng nói một câu rất hợp với đáy lòng ta.” “Nói gì?” “Trên đời này chưa từng có chiến tranh nào tốt, hòa bình nào xấu.” Hải Đường mỉm cười nói: “Thế nên vì mục tiêu này, ta sẵn lòng trợ giúp ngươi.” Phạm Nhàn lại chìm vào trầm mặc, ngây người nhìn cảnh vật trước mặt, chỉ thấy con chim nhỏ kia tìm khắp người trâu cày dính đầy bùn đất mà không phát hiện ra con ký sinh trùng nào để ăn nên xoạt một tiếng bay mất. “Thật ra ngươi không cần tự ti quá mức.” Phạm Nhàn quay đầu lại nhìn Hải Đường, cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta luôn thấy ngươi rất đoan trang.” Hải Đường im lặng một hồi rồi mới đáp: “Dám hỏi đây là đang tán tụng Đóa Đóa, hay là đang chế nhạo đây?” Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu nói: “Chẳng qua chỉ bộc lộ chút cảm xúc sau khi nghe nguyên nhân cô nói ta không thể thích cô mà thôi.” Rốt cuộc Hải Đường không nhịn được lườm y một cái, dáng vẻ như cô bé, cực kỳ hiếm thấy. Phạm Nhàn cảm giác mi tâm ngứa ngứa, giơ ngón tay lên xoa xoa rồi nói: “Đừng so bì với ta, nữ nhân trên cõi đời này mà so với ta thì không mấy ai là mỹ nhân.” Y phiền muộn nói: “Đây không phải là vấn đề của ta mà là vấn đề của cha mẹ ta.” Hải Đường có thanh tịnh điềm đạm đến mức nào đi nữa cũng chỉ là cô nương mười mấy tuổi, có cô nương nào không chú ý tới dung nhan? Trừ phi là người mù... Cô bị mấy lời ngoài sáng thì là trấn an nhưng âm thầm chế nhạo của Phạm Nhàn làm cho tức tối không thôi, thầm nghĩ miệng lưỡi của thằng nhãi này đúng là đáng ghét. Hải Đường cắn răng nói: “Thân là quan lớn, đừng nói mấy lời bịa đặt thì hơn.” Phạm Nhàn làm như không phát hiện ra đối phương tức giận, khiêm túc giải thích: “Không phải ta bịa đặt. Cô nói ta không thể thích cô là vì trông cô không đủ xinh đẹp, còn ta muốn giải thích với cô, theo ý ta thì trông cô thật sự không tệ...” Hải Đường ngớ người, Phạm Nhàn lại nói câu tiếp theo cực nhanh: “Dù sao cũng từng có tiền lệ rồi, thê tử của ta ấy, người kinh đô đều nói trông nàng ấy chỉ thanh tú mà thôi, nhưng theo ta thấy, Uyển Nhi là cô gái đẹp nhất trên cõi đời này...” Y lắc đầu thở dài nói: “Thẩm mỹ của ta, khác với đại đa số mọi người trên đời này.” Câu nói này cuối cùng cũng khiến Hải Đường nổi đóa, cô hừ một tiếng, rút hai tay đang khoanh ra, phát ống tay áo bỏ đi. Hai tay áo phất một cái, vụn cỏ dưới đất bay tán loạn, gió mạnh bỗng dưng nổi lên, khí thế bức người, có thể thấy trong cái phất tay áo này ẩn chứa cả chân khí vô thượng của Thiên Nhất đạo. Phạm Nhàn đưa tay lên che mặt, có vẻ rất chật vật trong đống vụn cỏ kia, lung lay không ngừng như có thể ngã thẳng xuống đất bất cứ lúc nào. Cho dù thế, giữa vụn cỏ đầy trời vẫn vang lên tiếng cười cực kỳ khoái trá của y. Gió ngừng, vụn cỏ rơi xuống, Hải Đường đứng bên bên cạnh, sắc mặt mang vẻ mỉa mai, nhìn y cười nói: “Chế giễu ta như vậy đã xả hết tức tối hai hôm trước chưa?” Phạm Nhàn ngây người, thở dài rồi mỉm cười nói: “Đóa Đóa, cô vẫn còn giận à?” Đây là lần đầu tiên y gọi đối phương là Đóa Đóa kể từ sau chuyện bãi công. Hải Đường sửng sốt, sau đó chậm rãi xoay người đi về phía xe ngựa. Lúc này kiếm thủ Lục Xử đã sớm xuống xe canh gác, còn Cao Đạt cầm đầu Hổ Vệ lại càng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hải Đường. Dù sao lúc trước gió nổi vụn cỏ bay đầy trời, đám thuộc hạ của Phạm Nhàn đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ e Phạm Nhàn đột nhiên xuất thủ. Phạm Nhàn đi theo, mỉm cười nói: “Đừng vội lên xe, theo ta tới chỗ này cái đã.” Y vung tay một cái để đám người Cao Đạt thối lui, lại dặn dò mấy câu rồi mang theo Hải Đường cùng đi dọc theo cánh rừng bên cạnh quan đạo tiến về phía trước. Hai người đi song song với nhau, đã cách đoàn xe một quãng, ánh mặt trời mùa xuân xuyên qua kẽ hở của cánh rừng tạo thành từng vết lốm đốm đầy mỹ lệ trên quần áo hai người. “Ta là người rất để tâm tới hai chữ tín nhiệm.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói: “Có lẽ vì trong cuộc đời ta rất khó tìm được người đáng để tín nhiệm, thế nên ngày đó ngươi muốn rời phủ, ta thấy hơi thất vọng.”