Trong Nội Khố có tâm phúc của Tín Dương, đương nhiên Phạm Nhàn phải tìm cách thanh trừ ra ngoài. Tuy lần bãi công này cho y cái cớ cực tốt, nhưng nếu tất cả đều do mình động thủ, thế thì rõ ràng là không thỏa đáng. Chuyện này liên quan tới các quý nhân trong cung như Trưởng công chúa Hoàng tử, ném củ khoai lang nóng phỏng tay này cho vị quan to siêu phẩm kia, đó mới là chiêu thức tuyệt diệu. Thứ nhất Tổng đốc khu vực Giang Nam vốn có quyền hạn quản lý chuyện này, hai là tuy Tiết Thanh sẽ âm thầm mắng mình hai câu, nhưng hắn thân là đại soái đại quan, chỗ đứng không giống, đương nhiên sẽ không sợ sệt Trưởng công chúa ở kinh đô xa xôi, ngược lại e ngại Phạm Nhàn đang ở ngay trong địa phận Giang Nam. Suy xét hai bên, chắc Tiết Thanh sẽ hiểu mình nên làm như thế nào. “Trước khi đến đây, Thiếu An đã nói với ta, vị biểu huynh của mình rất có tài tế thế, ở cùng nhau mấy ngày mới thấy, Thiếu An quả không mạnh miệng.” Phạm Nhàn mỉm cười đổi đề tài, bắt đầu dùng người ở giữa Nhâm Thiếu An để kéo gần khoảng cách giữa hai người. Mã Giai cười nói: “Hai năm trước Đề ti đại nhân vào kinh, ngài và Thiếu An vừa gặp mà như đã quen, khi Thiếu An gửi thư cũng hay nhắc tới tài hoa tuyệt thế của đại nhân, chắc chắn sau này sẽ trở thành thần tử cứu thế.” Chính Phó nhị sứ trò chuyện với nhau vui vẻ, vừa nịnh bợ tâng bốc lẫn nhau, vừa bàn bạc quyết định các quy trình tương lai của Nội Khố, sau đó chắp tay cáo biệt. Khi tiễn tới cửa hoa viên, thấy Mã Giai cúi người, Phạm Nhàn mở to hai mắt. Xem ra trong triều đình cũng có không ít nhân vật lợi hại, chẳng qua những người này không có ơn trạch từ kiếp trước như mình nên không có nhiều cơ hội thi triển mà thôi. Chuyện hôm nay đã định, Nội Khố không còn gì đáng lo, y cũng thấy thoải mái, lại thêm công tác cài cắm thân tín vào trong Chuyển Vận ti sẽ được triển khai từ từ trong năm, được Mã Giai trợ giúp, chuyện này sẽ tiến triển cực kỳ thuận lợi. Chỉ có điều lúc này Phạm Nhàn cũng không thể đoán được, rốt cuộc là cái gì khiến Mã Giai chọn bản thân chứ không phải Hoàng tử danh chính ngôn thuận? Chắc chắn không phải vì Thiếu khanh Thái Thường tự Nhâm Thiếu An có quan hệ gần gũi với mình. Thật ra ngạc nhiên khiến Mã Giai quy hàng cực kỳ đơn giản: Vì quan hệ giữa Tam hoàng tử và Phạm Nhàn khiến hắn đặt cược cả tiền đồ tương lai cùng với thịnh suy của gia tộc, hắn... đặt toàn bộ bạc vào cửa nhỏ! ๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Tiễn Mã Phó sứ đi rồi, nghênh đón Thất chưởng quỹ, một ngày trước khi rời khỏi Nội Khố, Phạm Nhàn cực kỳ bận rộn. Thất Diệp là người dẫn đầu trong bốn vị chưởng quầy theo Phạm Nhàn xuôi nam. Hiện tại ông lão này đã là người quản lý trong Khánh Dư đường, mấy năm nay luôn giúp Phạm phủ kiếm bạc, cực kỳ hòa hợp với Phạm Tư Triệt, cũng rất quen thuộc với Phạm Nhàn. Cho nên ngay cả một số chuyện không tiện thăm dò của chưởng quầy, Phạm Nhàn cũng có thể hỏi ngay trước mặt ông lão này. Một già một trẻ, hai người châu đầu âm thầm bàn luận, cũng chỉ là mấy vấn đề sản xuất và quản lý Nội Khố ngày sau. Phạm Nhàn biết mình là người ngoài ngành trong mấy khoản sản xuất, quản lý, hóa học, vật lý, cho nên giao toàn bộ quyền lợi trong phương diện này cho Thất Diệp. Y vốn không có nhiều điểm tốt nhưng được có đã dùng ai thì không nghi ngờ người đấy. Hôm nay trong Nội Khố là vậy, quá khứ ở kinh đô cũng thế, đã là chuyện liên quan tới bố trí kế hoạch dương mưu, tất cả đều do vị Tiểu Ngôn công tử của Tứ Xử xử lý. Phạm Nhàn tin tưởng tuyệt đối vào năng lực chuyên nghiệp của đối phương chứ không ngu ngốc chỉ chỉ trỏ trỏ. Sau khi sắp xếp tất cả công việc, Phạm Nhàn cũng yên lòng, ngày trước Diệp gia phát đạt như vậy, hôm nay tới tay các lão chưởng quầy, chắc chắn sẽ từ từ xoay chuyển được tình hình Nội Khố mấy năm nay: kinh doanh không tốt, cả số lượng và chất lượng sản xuất đều có vấn đề. Chỉ cần bán được càng nhiều bạc là coi như bước đầu có thể báo cáo lại với Hoàng đế. Trước mắt đây là chuyện Phạm Nhàn đang khá quan tâm. “Chuyện ăn chặn tiền công cũng không được phép tái diễn.” Phạm Nhàn cau mày thở dài nói: “Tiêu chuẩn hàng hóa bán ra, lão gia ngài cũng phải chú ý.” Thất Diệp nhìn y một cái, có vẻ nghi hoặc vì sao Đề ti đại nhân luôn nhớ mãi không quên chuyện tiền công này, đương nhiên hắn cũng không hiểu được nguyên nhân là vì sao. Hôm nay cảnh xuân khắp vườn, lão chưởng quầy nhìn gương mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, không biết vì sao lại thất thầm, trong lòng u oán suy nghĩ, tuy thiếu gia trông không giống tiểu thư cho lắm, nhưng đều là người trong sáng thoát tục nhất thiên hạ.