Dịch: Athox Đám Ti khố không phải dâm ma ban đêm, cho nên không có nhiều chuyện cưỡng ép cưới tiểu thiếp. Có điều tuy chuyện này không nhiều, nhưng liên quan tới việc nam nữ, cũng gây ảnh hưởng rất không tốt trong nhân gian. Phạm Nhàn khổ não một hồi nhưng cũng không có cách gì tốt, quan thanh liêm khó xử việc nhà, quan ác như y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, không thể làm gì khác đành phải bỏ qua. Nhưng đây chỉ là rắc rối nhỏ, xét trên góc độ cao hơn, Chánh sứ Nội Khố Chuyển Vận ti vừa nhận chức - Khâm sai Phạm Nhàn đã tạo được quyền uy, hơn nữa còn gây dựng được hình tượng thanh liêm công chính hết sức vững chắc trong lòng mấy vạn công nhân tầng chót của Nội Khố. Tới giờ đã không cần Bát Xử hỗ trợ, thuận theo hành trình từ văn danh võ danh quan danh, Phạm Nhàn đã rất quen thuộc với thủ pháp cỡ này. Nội Khố dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng sau khi kết thúc bãi công, kế hoạch của Phạm Nhàn chỉ vừa mới bắt đầu. Đánh rắn động rắn, bây giờ một nửa của con rắn hai đầu đã bị y ra tay tàn độc đánh chết, một cái đầu khác bị thương, đương nhiên cũng bắt đầu hành động. “Tử Việt có tin gì mới không?” Phạm Nhàn ngồi trên ghế, híp mắt nhìn tin tức mà trong viện đưa tới hôm nay, tùy ý hỏi. Tô Văn Mậu đáp: “Không nhanh đến vậy, theo lời căn dặn của ngài, cho dù quan viên bên phe Tín Dương đưa tin tức đi, nhưng một đi một về như vậy ít nhất cũng phải mất gần một tháng.’ Phạm Nhàn thở dài: “Đám Ngự sử trong triều đình làm việc chậm chạp quá.” Tô Văn Mậu cười khổ, thầm nghĩ trên đời này nào có ai như Đề ti đại nhân, đợi Ngự sử Đô Sát viện tới tố giác mình, cũng chỉ có người mang bối cảnh vững chắc như ngài mới có thể ngồi yên như núi thế này. “Không thể đợi nữa, ngày mai bắt những người này lại.” Phạm Nhàn nói. Đối tượng trong lời nói của y đương nhiên là các quan viên thân tín của Tín Dương trong Nội Khố. Khi y mới tuyên bố mệnh lệnh ba ngày, đám quan viên này âm thầm kích động tâm trạng đám Ti khố, khiến mọi người đối đầu với Phạm Nhàn. Còn sau khi Phạm Nhàn thực thi thủ đoạn tanh máu, đám quan viên này lại vui mừng như được ăn mứt táo, chỉ trong đêm hôm đó đã nghĩ cách đưa tấu chương ra ngoài. Không cần hỏi cũng biết, đương nhiên là báo tin cho các quan viên phe phái Trưởng công chúa. Lúc trước Phạm Nhàn để đám Ti khố tùy ý móc nối trong ba ngày, cuối cùng tạo thành thế bãi công bức ép, như vậy là để bọc mủ trong Nội Khố mọc thêm càng đầy một chút, xem xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ. Trước và sau khi xảy ra chuyện, mật thám Giám Sát viện đều cực kỳ cảnh giác chăm chú quan sát các quan viên trong Chuyển Vận ti, những người này không cách nào thoát khỏi tấm lưới mà Phạm Nhàn đã bố trí. “Động thủ đi.” Phạm Nhàn cười khổ nói: “Chúng ta còn phải đi, không thể để chúng lại ăn cháo đá bát được.” Tô Văn Mậu lên tiếng, nghi hoặc hỏi; “Đại nhân, vì sao lúc đầu không che chắn tiếng gió kỹ một lưỡng một chút? Dù sao lần này gây ra chuyện bãi công, triều đình ở kinh đô sẽ thương nghị, nếu bên phe Tín Dương động tay động chân một chút, chỉ e thời gian tới của đại nhân sẽ... không được tốt cho lắm.” Phạm Nhàn im lặng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế, đây là biểu hiện bình thường của y lúc đang suy xét. Sau khi nghĩ một lúc Phạm Nhàn quyết định giao phó thêm cho tâm phúc của mình. Y ngẩng đầu lên giải thích: “Nội Khố chia làm hai phần tất cả, công phường ở nơi này là căn cơ, vận chuyển buôn bán bên ngoài là tay chân. Ta muốn cắt đứt chân tay của kẻ khác, đương nhiên đầu tiên phải đả thương căn cơ. Mà ta vốn không quen với tình hình tốn quá nhiều thời gian, cho nên mới chọn cách ép đám người trong Nội Khố phản ứng quá khích như lúc trước. Có vậy thì ta mới tiện hạ thủ nặng tay, cũng tìm được cớ đuổi đám quan viên bên phe Tín Dương ra ngoài.” Tô Văn Mậu gật đầu, thầm nghĩ nhưng những điều này vẫn không thể giải thích ghi vấn lúc trước của mình. Nhưng hắn nhìn thần sắc Đề ti đại nhân, biết đại nhân tự có chừng mực nên vẫn kiên nhẫn lắng nghe. “Ta muốn ép kẻ địch trong Nội Khố động thủ.” Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Làm sao Trưởng công chúa lại phải chờ ta tới ép? Với tai mắt của bà ta trong triều, sao lại không biết các lão chưởng quầy theo ta tới Giang Nam? Nhưng bà ta vẫn không nói cho đám quan viên trong Nội Khố biết, rõ ràng là không muốn để các quan viên này biết giới hạn của ta nên rồi không dám... dũng cảm đứng ra. Thử nghĩ xem. Nếu ai cũng biết các lão chưởng quầy đi theo chúng ta, làm sao lần bãi công này còn diễn ra được.” “Đương nhiên sẽ không diễn ra.” Tô Văn Mậu nhíu mày nói.