Ngay lúc này Tô Văn Mậu đầu óc linh hoạt nghĩ tới lúc trước Nội Khố là sản nghiệp của Diệp gia, còn đại nhân nhà mình lại là... hậu nhân của Diệp gia. Chẳng lẽ Đề ti đại nhân tự có cách? Phạm Nhàn không giải thích gì, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị để ngày mai thật sự mở nha môn, bản thân y thì tới sân sau, uống hai bát cháo không vừa miệng cho lắm rất hết sức thành khẩn mời Hải Đường tối theo mình tới tam đại phường. Đã có cấp dưới chuẩn bị chứng nhận thông hành cho mình, cho dù buổi tối không bộc lộ thân phận bản thân, chắc cũng không có trở ngại gì lớn. Hơn nữa y gọi Hải Đường đi theo không phải có ý tốt muốn mở rộng hào quang của Nội Khố tới Bắc Tề mà đơn giản là cần có bảo tiêu mạnh mẽ Hải Đường. Gà gáy, trời dần chuyển sáng. Có bóng người lao qua tường sau của phủ Chánh sứ Nội Khố Chuyển Vận ti. Phạm Nhàn và Hải Đường kết thúc hành trình thám hiểm buổi tối, trở về trong thư phòng. Phạm Nhàn sầm mặt nhíu mày nói: “Đêm đêm ca múa, bỏ bê quản lý... là hai câu này đúng không?” Hải Đường vẫn đang chìm trong kinh hãi, tối hôm qua cô theo Phạm Nhàn dạo một vòng trong tam đại phường. Tuy không tiếp xúc với những phường liên quan tới công nghệ quân sự, nhưng vẫn bị những thứ tai nghe mắt thấy làm cho kinh hãi không thôi. Hóa ra vải bông là được máy dệt trong phường làm ra, hơn nữa thật ra không cần sức người mà dùng sức nước... nhưng làm sao có thể thuần phục lực lượng của nước sông được? Nhớ lại những gì được biết tối qua, trong lòng cô càng cảm thấy kinh hãi và bái phục vị nữ chủ nhân Diệp gia đã biến mất trong dòng sông lịch sử, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn cũng càng thêm nóng bỏng. Phạm Nhàn chẳng phải con trai của vị nữ chủ nhân Diệp gia à? Phạm Nhàn không kinh hãi như cô, ngoài cảm giác mới mẻ lúc đầu ra, mặc dù trong lòng cảm thấy an ủi khi được chiêm ngưỡng di sản của mẫu thân, thế nhưng Nội Khố Khánh Quốc thật ra còn không bằng xí nghiệp địa phương trong kiếp trước của y, chỉ là mấy thứ rất thô sơ. Nếu không phải Hoàng đế Khánh Quốc thông minh tuyệt đỉnh, tập trung quan sát tất cả sản nghiệp, chỉ e giá trị đã không bằng năm xưa. Có điều chỉ một trấn Thuận Đức thôi làm sao tạo ra tủ lạnh được, đâu thể khiến Phạm Nhàn giật mình. Khiến y giật mình là một chuyện lớn khác, quả nhiên đám Ti khố này sinh sống hào hoa xa xỉ tới cực điểm. Trong lòng y không khỏi ngứa ngáy, nếu nuốt sạch đống bạc mà đám người này ăn chặn, thế thì khoản thu này sẽ lớn tới mức nào? Mà y lại không lo chuyện mà Trưởng công chúa lo lắng, lũng đoạn kỹ thuật cái chó gì, tuy năm xưa mình không theo bên khoa học tự nhiên, nhưng thổi mấy cái thủy tinh đâu phải vấn đề gì lớn. Mấu chốt nhất là, ai bảo sau lưng ta có người. Tri thức là sức mạnh, tri thức là sức lực, tri thức là tiền bạc ~ đây là cảm nhận rõ ràng nhất của Phạm Nhàn sau ngày đầu tiên tới Nội Khố. Nội Khố Chuyển Vận ti của Khánh Quốc là vương quốc độc lập nổi tiếng nhất trong lãnh thổ, tuy quan viên đều được phái từ kinh đô tới, nhưng do phải ở Giang Nam xa xôi, hơn nữa trong nơi này có quá nhiều thứ mê hoặc, cho dù là quan viên ngoại lai cấp bậc nào đi nữa, tới cuối cùng đều bị đống vàng khổng lồ mà mê người này đồng hóa. Có lẽ quan viên Giám Sát viện khá hơn một chút, nhưng từ lâu quan viên trong Chuyển Vận ti đã trở thành một trong số trụ cột của vương quốc độc lập này, không ai muốn Nội Khố có thay đổi gì dù là nhỏ nhất. Cho dù hiện tại bệ hạ ra ý chỉ, khiến Nội Khố rời tay Tín Dương Trưởng công chúa tới trong lòng Phạm Đề ti, nhưng đám quan viên Nội Khố làm thân tín của Trưởng công chúa đã mười mấy năm đều không hề e ngại chuyện Phạm Nhàn đến đây. Bọn họ thầm nghĩ chỉ cần bề ngoài làm việc vẫn tốt, chắc Tiểu Phạm đại nhân sẽ không động tới căn cơ Nội Khố, cái trò hề vua nào triều thần nấy chắc sẽ không trình diễn. Căn cơ của Nội Khố là gì? Không phải rừng vàng biển bạc, không phải công nhân cũng lợi ích bên dưới, cũng không phải thương nhân bên ngoài mà là đám thợ thủ công cao cấp và Ti khố trong tam đại phường. Tam đại phường của Nội Khố phân bổ trong các châu ở Giang Nam, Giáp phường phụ trách sản xuất chế phẩm thủy tinh, hàng mỹ nghệ yêu cầu độ chính xác cực cao, đồ sứ, nước hoa đắt giá tới cực điểm, chưng cất rượu mạnh nổi tiếng, ngoài ra còn rất nhiều mặt hàng khác... Mà loại sản phẩm như thủy tinh lại có thể tạo ra vô số hàng hóa khác, tóm lại có thể gọi là xưởng sản xuất hàng hóa xa xỉ. Còn Ất phường lại phụ trách sản xuất lượng lớn vải bông, băng gạc, nghiên cứu giống lúa, chế tạo thép tốt, thường là sản xuất quy mô lớn... Đây là tập hợp của nông nghiệp và công nghiệp, chủ yếu sản xuất tư liệu sinh hoạt.