“Hả? Đại tộc có thể dễ dàng lấy ra nhiều bạc như vậy... Chẳng lẽ không có chuyện gì ngang ngược vi phạm luật pháp? Cẩn thận Ngự sử Đô Sát viện dâng tấu vạch tội ngươi.” “Tham ô thì tham ô.” Phạm Nhàn cười nói: “Cho dù trong tộc không có nhiều tiền như vậy, nhưng hai năm qua trong cung cũng biết ta kinh doanh lớn, sẽ không nghi ngờ gì ta.” “Một thanh lâu, mười mấy thư cục... mà kiếm được nhiều bạc như vậy à?” Hải Đường nghi hoặc hỏi. “Đừng coi thường công phu vơ vét của cải của nhị đệ nhà ta.. Đương nhiên ta làm quan trong triều hai năm, cũng thu được không ít lợi lộc, hầu hết đều đặt trong cái rương ấy. Ngươi không biết đấy thôi, lúc rời kinh lại muốn đổi nhiều thỏi bạc chỉnh tề như vậy, nếu không có lão gia từ hỗ trợ điều trừ trong kho hàng ra, ta cũng chẳng có cách nào.” Phạm Nhàn cười nói: “Đợi mọi chuyện ổn thỏa, bạc hối lộ với bạc sạch sẽ cũng xen lẫn vào nhau, triều đình khó mà nói gì được ta. Có điều để kiếm đủ bạc, ta đã bán hết tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, tới giờ thì trong kinh đô thật sự không còn lại thứ gì.” Bấy giờ Hải Đường mới biết y còn có tính toán như vậy, không khỏi khinh thường: “Với địa vị của ngươi, sao phải để tâm tới chuyện rửa bạc hối lộ như vậy?” “Sơn nhân... tự có diệu dụng.” “Thế ngươi để bạc trong rương, trước mặt bao người không tiện động vào, sau này cần dùng tiền thì sao?” Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Chẳng phải còn có ngài ư? Hơn nữa lần này vị Hoàng đế bệ hạ đáng yêu chở không ít bạc tới Thái Bình tiền trang, ta tiện tay vớt một ít để tiêu, chắc người không để ý đâu.” Hải Đường sửng sốt, lúc này mới nghĩ lại, nếu là đánh nhau và mưu lược thì mình không kém gì Phạm Nhàn; nhưng nói tới mánh khóe gian xảo kiếm tiền thì chênh lệch giữa bản thân mình và đám người Phạm gia này đúng là khá lớn, mấy ngày sau mình nên quan sát kỹ lưỡng một chút. Lúc này cảnh tượng đúng là hoang đường nực cười. Phạm Nhàn và Hải Đường, hai con người được thiên hạ công nhận là thanh thoát xuất trần, trong một buổi tối u ám lại ngồi trong phòng âm thầm bàn về ngân lượng, ngân phiếu, tiền trang, rửa tiền, toàn những đề tài sặc mùi tiền bạc. Còn trong sảnh chính của phủ viện, đèn đuốc treo cao, cái rương bạc đại biểu cho tinh thần trong lời tuyên ngôn của Phạm Nhàn đối với chính vụ Giang Nam cứ thế quang minh chính đại đặt ở đó. Người đi qua không nhịn được muốn xem thử cái rương này, chỉ có điều đâu đâu cũng có hộ vệ, lại có kiếm khách Lục Xử ẩn thân âm thầm bảo vệ. Hơn mười vạn lượng bạc dương khiến người ta thèm khát, nhưng nếu muốn cướp rương bạc này, lũ giang dương đại đạo với đám trộm vặt tham tài chẳng thà lao thẳng vào Ty khố của quan phủ trộm bạc, không khéo như vậy tỷ lệ thành công còn lớn hơn. Cái rương cứ thế công khai mở ra trước mặt mọi người, để lộ từng thỏi bạc trắng lóa bên trong, tỏa ra hào quang vừa hút hồn vừa nuốt trọn linh hồn, bên trong như có hàn ý cực kỳ hung hiểm tỏa ra. ๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Lại sau mấy ngày, cuối cùng Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn khiến toàn bộ khu vực Giang nhốn nháo cũng rời khỏi Tô Châu, mang theo nhân mã dưới trướng men theo quan đạo đi về phía tây nam tới Chuyển Vận ti của Nội Khố. Tuy Tam hoàng tử còn ở lại trong thành Tô Châu nhưng các quan viên đều thở phào một tiếng, nghĩ thầm chỉ cần Phạm Đề ti không còn ở đây, lừa một thằng nhóc có gì khó khăn? Đương nhiên Tam hoàng tử không biết suy nghĩ trong lòng đám quan viên này, nếu không với tính cách hung tàn của hắn chắc đã lập tức bộc phát tính khí, không biết lại giở trò gian gì ra. Hai ngày nay trong lòng hắn còn đang tức tối vì Phạm Nhàn tới Nội Khố mà không mang mình theo. Nội Khố là sản nghiệp của Diệp gia năm xưa, gián tiếp chèo chống cho Khánh Quốc ổn định và khai phá năng lực. Thậm chí có thể nói Khánh Quốc phải nhờ vào Nội Khố nuôi dưỡng, vì vậy nơi này cũng trở thành địa điểm mà triều đình Khánh Quốc trông coi nghiêm ngặt nhất, lệnh cấm còn nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung. Theo truyền thuyết tại dân gian thì nơi này đúng là Ngũ Lôi tuần tra ngoài, Thiên Thần trấn giữ trong; được vào trong Nội Khố quan sát phong cảnh là tâm nguyện cả đời của không biết bao nhiêu dân chúng. Tuy Tam hoàng tử có chức hoàng tử nhưng trong lòng vẫn cực kỳ tò mò về Nội Khố. Chẳng qua bệ hạ chưa đặc cách cho phép thì Hoàng tử cũng không có tư cách vào Nội Khố, vốn tưởng lần này theo Phạm Nhàn tới Giang Nam có thể được thỏa mãn ước nguyện, nào ngờ Phạm Nhàn lại nhét mình ở Tô Châu! Bốp một tiếng, một vị thư sinh trung niên vừa nhìn đã biết là loại học thức uyên bác, dáng vẻ khổ sở không chịu nổi, kêu khóc không ngừng bò ra. Tam hoàng tử đi theo phía sau, mắng xa xả: “Phụ hoàng bảo Phạm Nhàn làm tiên sinh! Hắn dám chạy, ta cũng dám đá người!”