Khai Phá Cổ Mộ

Chương 191: Xác chết rỗng.



 

Ngân Linh nhăn mày nói: “Chỉ riêng khí thì còn dễ xử lý, nhưng nếu ai đó trong đất đặt bình Ngũ Độc lại để lẫn trứng côn trùng thì rắc rối lắm! Những trứng này sinh ra nhờ nuốt khí độc, không chịu nổi độc sẽ c.h.ế.t ngay, còn sống sót sẽ biến thành những con côn trùng nhỏ bay theo sương độc. Những côn trùng bay này mới thật sự độc hại và khó đối phó…”

 

Chưa kịp nói hết, một tiếng vo ve vang lên bên tai chúng tôi. Nhìn lại, nơi Triệu Nhị Hổ vừa ngã dần xuất hiện một làn sương tím. Làn sương này đậm đặc hơn hẳn so với màu sắc chúng tôi thấy trước đó.

 

Trịnh Tam Pháo, đầu óc không nhanh nhạy, còn thò đầu ra nhìn: “Ủa, xác nhị ca của tôi đâu, sao xác không thấy?”

 

Lúc nãy chỉ là tứ chi bị ăn rỗng, bây giờ đến quần áo cũng biến mất, thậm chí xương cũng chẳng còn. C.h.ế.t tiệt, mấy con sâu độc này ăn cả xương à?

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Chẳng trách lâu như vậy chẳng có gì động đậy, hóa ra là đang gặm xương, nếu bọn tôi dính vào, e rằng đến cả kỳ lân cũng chẳng biết mọi người c.h.ế.t ở đâu.

 

“Tìm cách đi!” Tôi lập tức nhìn Ngân Linh .

 

Ngân Linh đẩy tôi một cái: “Anh với chú Giang đi trước, để em chặn sau!”

 

“Nhưng…”

 

“Không có nhưng gì cả, phía sau em có nhiều côn trùng, coi như cùng loài, chúng sẽ không… xong rồi, chạy đi!”

 

Nói đến đó, giọng Ngân Linh vội vã, kéo chúng tôi lao đi. A Thủy và Trịnh Tam Pháo cũng vội đuổi theo. Ngân Linh coi lũ côn trùng trong giỏ tre như bạn tốt, hiện tại không nỡ thả ra chiến đấu, chỉ vừa đi vừa rải các loại bột t.h.u.ố.c ra sau, nhằm làm chậm bước sương độc.

 

Lúc nãy chưa để ý, giờ nhìn đám sương, đúng là thấy những con côn trùng nhiều màu bay tới bay lui, hèn chi lại di chuyển. Hóa ra, sương độc này là sống!

 

Tôi dốc hết sức chạy, trong đầu bỗng nhớ lại con cánh nhỏ bay nhìn thấy khi mới vào núi, lúc đó Ngân Linh nói đó là côn trùng mà người Miêu dùng để thám thính đường đi.

 

Vì trước đó chỉ thấy một con, chúng tôi đều tưởng là trùng hợp. Giờ Sương Ngũ Độc xuất hiện đúng lúc trong khu rừng này, điều đó chứng tỏ ngoài Ngân Linh ra, còn có người Miêu khác đã đến.

 

Đối phương là bạn hay thù?

 

Người có thể dùng chiêu độc ác đến mức hại khách qua đường như vậy chắc chắn không phải là người lương thiện. Lúc đầu cứ nghĩ trước khi trời tối sẽ rời khỏi “Tha phương”, ai ngờ trước tiên gặp sương độc, rồi lại xuất hiện Sương Ngũ Độc.

 

Bị trì hoãn như thế này, chắc chúng tôi sẽ c.h.ế.t trong khu rừng này! Đặc biệt rừng này ánh sáng mờ, còn chưa tới hoàng hôn mà xung quanh đã tối om, chúng tôi chỉ có thể tiến bước trong bóng tối.

 

Trên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng Trịnh Tam Pháo khóc lóc gọi mẹ: “Đây rốt cuộc là nơi gì vậy, mẹ ơi, con sợ bóng tối.”

 

A Thủy hiền lành an ủi cậu ta, Trịnh Tam Pháo lại trách: “Sao lúc đó không ngăn chúng tôi vào rừng, nhị ca tôi c.h.ế.t rồi, bồi thường cho tôi đi!”

 

A Thủy khổ sở giải thích rằng ngay từ đầu đã nói rừng này sẽ lấy mạng người ngoài.

 

“Nhưng cậu đâu có nói sương độc lại đa sắc như vậy!” Trịnh Tam Pháo vẫn trách móc.

 

A Thủy cũng vô tội, nhưng so với lúc Triệu Nhị Hổ còn sống, một câu cũng không dám cãi, giờ đã dám biện hộ chút ít: “Nhưng tôi cũng không biết, tộc tôi chưa từng gặp sương độc nhiều màu như vậy.”

 

Chạy một hồi, chúng tôi đột nhiên thấy phía trước có ánh sáng, Sương Ngũ Độc bị ánh sáng thu hút, không còn đuổi theo chúng tôi nữa.

Chuyện này đáng nghi, chúng tôi lấy hết can đảm tiến tới, phát hiện đó là một đống lửa trại đang cháy rực! Sương Ngũ Độc bao quanh đống lửa, vô số côn trùng bay lượn quanh ngọn lửa, trông vừa quái dị vừa đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chẳng lẽ có người ở đây? Nếu không thì ai đốt lửa?” Tôi nhìn về phía Lão Giang. Lão Giang đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh, không hổ là cao thủ, lập tức tìm thấy một hang núi gần đó.

 

Chỉ là hang bị đất ẩm bịt kín, bên trong không hề có ánh sáng lọt ra, chắc chắn là không có ai.

 

“Không, đất này mới đắp!”

 

Lão Giang khăng khăng tin là có điều bất thường, dùng xẻng đào một lỗ. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng s.ú.n.g vang lên, viên đạn rít qua lỗ.

 

“Bùm!”

 

May mà Lão Giang nhanh trí ấn tôi nằm xuống, nếu không bị b.ắ.n trúng thì cũng rung đến tai, không đùa được.

 

“Who, are you?”

 

Ban đầu là một câu tiếng Anh trôi chảy, ngay sau đó là một câu tiếng Trung lắp bắp pha giọng Tứ Xuyên: “ Tên ngốc nào vậy?”

 

Giọng nói vừa quen vừa lạ, ngay lập tức hiện ra trước mắt tôi hình ảnh Cách Duy Hãn mất tích.

 

Nhưng nhìn tốc độ b.ắ.n nhanh và chính xác vừa rồi, người này cực kỳ cảnh giác. Lão Giang nhanh trí hơn tôi, lập tức tung ra chiêu “danh tiếng Giáo sư Tưởng Vạn Lý”.

 

“Chúng tôi là bạn của Giáo sư Tưởng, đến tìm ông, đây còn có thư giới thiệu của ông ấy, xem nét chữ là biết.” Nói xong, Lão Giang nhét bức thư vào lỗ.

 

Rõ ràng Lão Giang và tôi cùng suy nghĩ, biết người trong hang chín phần mười là Cách Duy Hãn!

 

Trịnh Tam Pháo tò mò hỏi: trong đó là người nào? Tưởng Vạn Lý là ai? Ngày nay đi lục mộ còn cần thư giới thiệu à? Bắc Kinh các người đúng là tỉ mỉ.

 

Trong hang phát ra tiếng bật lửa, tôi biết Cách Duy Hãn đang đọc thư. Nhưng không lâu sau, A Thủy hoảng hốt níu tay áo tôi: “Sương độc, sương độc sắp tới rồi.”

 

Rõ ràng lũ côn trùng nghe thấy động tĩnh của chúng tôi, đang dần rời khỏi đống lửa.

 

May mà từ trong hang truyền ra tiếng nói: “Bên ngoài nguy hiểm, vào trong trước đã!”

 

Người đó mở rộng cửa hang, chúng tôi cúi người lần lượt bò vào. Nhưng chưa kịp nói mấy câu, đối phương đã hốt hoảng quát: muốn sống thì mau lấp hang.

 

Bên cạnh còn có đất ẩm chuẩn bị sẵn, chúng tôi ba người nhanh chóng lấp hang, dùng cỏ rơm phủ kín.

 

Tôi để ý thấy phía trên treo một lọ thủy tinh trong suốt, không biết để làm gì. Hang rất tối, chẳng có ánh sáng nào, khiến Trịnh Tam Pháo cực kỳ khó chịu: “Tối thế này, không sợ ngã à.”

 

Tôi lôi đèn pin từ túi ra, vừa mở ra thì có giọng Trung lắp bắp pha âm Tứ Xuyên: “Đừng bật đèn, đừng châm lửa, kẻo thu hút lũ côn trùng ngoài kia!”

 

Người này vốn là người nước ngoài, mang giọng địa phương quá nặng, lúc đầu tôi còn không hiểu, cầm đèn pin bước vào.

 

Người đó đi tới, giật lấy đèn pin: “Cậu muốn hại c.h.ế.t mọi người à?”

 

Nhưng dưới ánh sáng, tôi nhìn rõ khuôn mặt ấy, người đó đội mũ phi công, để râu quai nón đặc trưng của nông trang nước ngoài, cổ đeo kính phi công, giống hệt bức ảnh trong phòng hiệu trưởng.