Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 98



Anh ôm cô đến bên giường, Từ Hi Nhiễm theo động tác này ngồi lên người anh, Những ngón tay anh luồn qua mái tóc cô, xoa gáy cô, anh nói: "Sau này có thể gặp nhau hàng ngày rồi."

Từ sau khi kết hôn, thời gian hai người chia cách tương đối nhiều, hiện giờ cô đã tốt nghiệp, không cần chia xa hai nơi nữa, thật ra cô cũng rất vui vẻ.

"Không phải anh thường xuyên đi công tác sao, cũng chẳng thể gặp nhau mỗi ngày."

"Nếu không cần thiết, anh sẽ cố gắng không đi."

Từ Hi Nhiễm cười cười, ôm lấy anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh. Mấy tháng không gặp, thật sự rất nhớ.

Tưởng Dư Hoài xoa tóc cô, hỏi: "Có muốn anh không?" Cô vùi mặt vào lòng anh gật đầu: "Muốn."

"Nhìn anh nói."

Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: "Em muốn anh." Dường như anh rất hài lòng, cong môi cười.

Từ Hi Nhiễm hơi ngẩn ngơ vì nụ cười của anh. Anh có lông mày đen, như núi xa, lại như lưỡi dao, dưới lông mày là một đôi mắt sâu, dưới đôi mắt là cái mũi rất cao, góc cạnh đẹp đẽ, độ cong của đôi môi mỏng cũng rất đẹp. Anh khẽ mím môi, toàn thân toát ra vẻ nghiêm túc, làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm chớ tới gần. Nhưng khi anh hơi cong môi lên, lại có một loại gợi cảm quyến rũ.

Cô cảm thấy anh rất đẹp, cô không nhịn được, đưa tay xoa mặt anh.

"Hửm?" Anh dùng lòng bàn tay áp vào tay cô, dán mặt lên lòng bàn tay cô.

Người như anh lại thể hiện khía cạnh dịu dàng như vậy, khiến tim cô thoáng lỡ mất nửa nhịp. Hơn ba tháng không gặp, cô rất nhớ, rất nhớ anh. Cô đột nhiên rất muốn hôn anh. Cô cũng không rụt rè, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cô ôm lấy mặt anh rồi hôn lên môi anh.

"A." Anh phát ra một tiếng than nhẹ giữa đôi môi, gần như là lập tức giữ lấy đầu cô, đè môi cô và đáp lại một cách mãnh liệt. Hô hấp nặng nề, n.g.ự.c anh áp vào cơ thể mềm nhũn của cô, sau vài nụ hôn anh đã trở nên thèm khát.

Rồi sau đó là nước chảy thành sông, không thể dừng lại.

Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài quấn lấy nhau ở nhà hết cuối tuần. Ngày thứ Hai của tuần tiếp theo, lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm chính thức đi làm. Từ Hi Nhiễm làm kiểm toán, nhưng cô vẫn chưa lấy được chứng nhận kế toán viên công chứng, vẫn chưa thể tự làm nên chỉ có thể đi theo tiền bối học hỏi kinh nghiệm trước. Cô dự định vừa đi làm, vừa chuẩn bị thi kế toán viên công chứng. Một năm có ba kỳ thi, cô muốn tranh thủ lấy được chứng nhận trong hai năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau khi tan làm, Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Viên Mẫn. Viên Mẫn cũng biết chuyện hôm nay cô chính thức đi làm, muốn gọi cô đến ăn một bữa cơm.

"Đúng lúc con và A Khải đều chính thức đi làm, dì vui lắm, muốn chúc mừng các con."

Trình Vân Khải về sớm hơn Từ Hi Nhiễm vài ngày. Anh ta cũng đã ký xong hợp đồng làm việc. Anh ta học ngành Kỹ thuật năng lượng và điện, vừa tốt nghiệp đã ký với Cục Đường sắt, xem như công việc ổn định.

Sau khi cúp điện thoại, Từ Hi Nhiễm định gọi điện thoại nói với Tưởng Dư Hoài một tiếng, vừa lấy điện thoại ra thì Tưởng Dư Hoài đã gọi tới.

"Alo, anh Dư Hoài?"

"Hôm nay anh phải họp, không về ăn tối, gọi điện thoại nói với em một tiếng."

"Vừa khéo, dì Viên Mẫn mời em đến nhà ăn cơm, em cũng đang muốn nói với anh."

Bên kia, Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Ừ, ăn xong thì trở về sớm chút."

Lúc Từ Hi Nhiễm đến, Trình Vân Khải mở cửa cho cô. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Trình Vân Khải thì thiếu chút nữa không nhận ra.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Vân Khải mặc quần áo trang trọng như vậy.

Một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may khéo léo, phía dưới là một chiếc quần dài màu xanh phẳng phiu. Mái tóc luôn lộn xộn cũng được cắt ngắn, nhìn sáng sủa hơn nhiều.

Trang phục công sở khiến anh ta thành thục chững chạc hơn mấy phần, phong thái thiếu niên phóng túng ngày xưa đã hoàn toàn thay đổi.

"Ánh mắt này của em là không nhận ra anh sao?"

Từ Hi Nhiễm tỉnh táo lại nói: "Thay đổi phong cách khác, suýt thì không nhận ra."

Viên Mẫn nghe được tiếng thì ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Từ Hi Nhiễm, bà vội nói: "Hi Nhiễm đến rồi à? Mau vào ngồi đi."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com