Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 76



Cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng, khẽ đáp: “Vâng.” Sau đó anh quay người đi.

Sau khi anh đi khỏi, Từ Hi Nhiễm mới nhận ra, có phải anh hỏi ý kiến cô là hy vọng cô giữ anh lại không?

Tưởng Dư Hoài ra khỏi phòng Từ Hi Nhiễm thì gặp Tưởng Vũ Kiệt, Tưởng Vũ Kiệt ghé sát lại nhỏ giọng hỏi: “Anh, em nói này, anh đã cưới người ta về rồi, sao vẫn ngủ riêng thế?”

Tưởng Dư Hoài nói: “Cô bé đó còn chưa thích anh đâu.”

“Anh quan tâm đến việc cô ấy có thích anh hay không làm gì, cứ ăn trước đã rồi tính tiếp.”

Tưởng Dư Hoài liếc nhìn cậu, Tưởng Vũ Kiệt sờ mũi, im bặt. “Không vội.” Tưởng Dư Hoài nhàn nhạt đáp lại.

Trong mắt anh, hương vị ngon nên được thưởng thức từ từ.

Sáng sớm hôm sau về lại nhà, Từ Hi Nhiễm đi nhờ xe của Tưởng Dư Hoài. Chỉ còn hai ngày nữa là tới sinh nhật Tống Tình, cô cần về trước để giúp chuẩn bị tiệc.

Hôm đó, Từ Hi Nhiễm đã xin phép Tưởng Dư Hoài đi về muộn, Tưởng Dư Hoài đồng ý.



Cửa hàng bên Bắc Đằng dọn kho, sau khi Tưởng Vũ Kiệt trở về

Lạc Thành, Tưởng Dư Hoài giao cho anh ấy một số nhiệm vụ. Tối hôm đó, Tưởng Vũ Kiệt đến báo cáo với Tưởng Dư Hoài, hai

người nói chuyện rất muộn. Tưởng Vũ Kiệt thuận miệng hỏi: “Tối muộn rồi mà chị dâu vẫn chưa về ạ?”

“Đi dự sinh nhật bạn.”

“Mười một giờ rồi mà vẫn chưa về sao? Chị dâu còn trẻ, anh cũng phải để ý một chút, anh không biết chứ bây giờ người trẻ chơi phóng túng lắm.”

“Phóng túng?”

“Anh cứ nhìn thằng sáu thì biết.”

Lúc này, trong phòng của một hộp đêm nào đó, Tưởng Ngôn Phong đang chơi xúc xắc giữa một đám đông.

“Anh sáu, có điện thoại kìa.”

Tưởng Ngôn Phong đang chơi rất vui, nghe vậy liền nói: “Đừng quan tâm, muốn làm phiền cuộc vui của ông đây sao?”

“Điện thoại cứ kêu.”

Tưởng Ngôn Phong đứng oai phong lẫm liệt bên bàn lắc xúc xắc, sau đó dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Ông đây sợ ai, xem hôm nay ông đây chơi c.h.ế.t chúng mày!” Rõ ràng là không để tâm đến chuyện điện thoại.

“Nhưng tên chú thích là anh trai của anh, thực sự không trả lời sao?”

Người đưa tin chỉ cảm thấy một bóng người vụt qua trước mắt,



nhìn lại thì chiếc điện thoại trên tay đã biến mất.

Tưởng Ngôn Phong trốn vào nhà vệ sinh, cách âm ở đây khá tốt, cậu hít một hơi thật sâu rồi mới nhấc máy.

“Sao anh cả có thời gian gọi điện cho em thế?” “Em đang ở đâu?”

“Em... Em ở nhà, đang đọc sách.”

Lúc này, cửa nhà vệ sinh đột ngột bị đẩy ra, người bên ngoài nói: “Anh sáu, anh mở được tám điểm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tưởng Ngôn Phong giật mình, vội vàng che ống nghe, làm động

tác c.h.é.m cổ người đó, người đó lập tức lùi ra ngoài, ngoan ngoãn đóng cửa lại.

“Anh hỏi em đang ở đâu.”

Tưởng Ngôn Phong cười hề hề: “Anh, giờ em đã trưởng thành rồi, cũng nên có chút thú vui của người lớn chứ. Hơn nữa em đi học

rất vất vả, hiếm khi được nghỉ, anh cứ để em thư giãn một chút đi.”

“Các em đang chơi gì?”

“Cũng chẳng chơi gì, chỉ cùng nhau đánh bài, uống rượu thôi.” “Có con gái không?”

Tưởng Ngôn Phong không hiểu vì sao anh trai lại hỏi vậy, thành thật trả lời: “Có.”

“Là bạn gái?”

“Đương nhiên là không, em vẫn chưa có bạn gái. Nhưng anh yên tâm, em sẽ chú ý an toàn.”



“Chú ý an toàn?”

“Anh đừng có lo cho em. Em không còn nhỏ nữa, em biết cách tự bảo vệ mình.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó, Tưởng Ngôn Phong nghe thấy anh trai mình trầm giọng mắng: “Thằng khốn nạn.”

Tưởng Ngôn Phong giật mình, vội nói: “Ấy… anh, em không chơi nữa được không? Em về ngay bây giờ.”

“Mười phút nữa anh sẽ gọi điện cho chú ba, nếu em không có ở nhà thì cẩn thận cái chân chó của em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tưởng Ngôn Phong sợ mất vía: “Em về ngay bây giờ, em về ngay.”

Cậu cúp điện thoại, chạy như bay ra ngoài, khi đi ngang qua phòng riêng có người gọi cậu mà cậu không nghe. Không còn cách nào khác, cậu sáu nhà họ Tưởng oai phong lẫm liệt là thế nhưng lại rất sợ anh trai mình. Từ nhỏ cậu đã sống trong nỗi sợ hãi bị anh trai quản thúc, cho dù bây giờ đã trưởng thành nhưng nỗi sợ hãi đó vẫn ăn sâu vào máu.

Hôm nay là sinh nhật của Tống Tình, cô ấy uống hơi quá chén, sau khi ăn cơm lại rủ bạn bè tới quán bar chơi. Quán bar được bao trọn gói, hôm nay có khá đông người đến. Tống Tình say

rượu lên hát trên sân khấu, cô ấy hát ngọng nghịu nhưng bạn bè dưới sân khấu vẫn hò reo cổ vũ.

Từ Hi Nhiễm cùng vài người bạn thân lập một nhóm chơi bài, không đặt cược, chỉ so độ lớn của bài, đang chơi thì bỗng nhiên có một người ngồi bên cạnh cô.



Cô quay đầu lại nhìn, người tới là Trình Vân Khải. Thật ra việc Trình Vân Khải đến dự tiệc sinh nhật Tống Tình làm Từ Hi Nhiễm thấy khá bất ngờ. Dù sao thì lần trước Tống Tình vì cô mà cãi nhau với Trình Vân Khải, Tống Tình nói cô ấy không hề mời Trình Vân Khải, là anh ta mặt dày tự tới, cô ấy cũng nể mặt Hà Tinh Dịch nên không gây khó dễ gì anh ta.

Trình Vân Khải cũng đã uống kha khá, ánh mắt có vẻ mơ màng, anh ta gác cánh tay dài lên thành sofa, lười biếng hỏi: “Sinh nhật anh, em định tặng anh cái gì?”

“Đến lúc đó anh sẽ biết.”

“Mọi người chơi trò này có gì hay, ít ra cũng cược một thứ gì chứ, thế nào, đặt cược bằng búng tay nhé?”

“Anh thấy không hay thì cứ tới chơi trò mà anh thấy hay đi.”

Trình Vân Khải liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, người đó ném cho anh ta một bộ bài. Trình Vân Khải vừa chia bài vừa nói: “Chúng mình chơi một ván, xem ai có lá bài lớn hơn, lớn hơn bao nhiêu thì bên thua sẽ bị bên thắng búng số lần búng tay bằng chênh lệch đó, thế nào?”

“Tôi có nói tôi muốn chơi đâu.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com