Kết Duyên Cùng Trạng Nguyên Lang

Chương 23



Vì vậy ta bình tĩnh thốt lên: "Thượng Quan Hạnh Hoa, quê ở Kim Lăng, mồ côi cha mẹ, chưa từng hứa hôn."

Viên quan lại vội vàng chắp bút viết xuống, rồi "bộp" một tiếng, đóng dấu quan ấn.

Ta cầm trên tay hai tờ giấy đỏ của nha môn, một là lộ dẫn, một là khế đất, lòng cảm kích đến mức suýt không cầm được nước mắt.

"Ngươi đừng... đừng khóc nữa!"

Tư Mã Túc nhìn ta, có vẻ bối rối không yên, muốn đưa tay chạm vào ta nhưng lại thôi. "Sao vậy? Có điều gì khiến cô nương không vừa lòng ư?"

Ta lau nước mắt, lắc đầu.

"Vậy thì tại sao?"

Ta hít nhẹ một hơi, chân thành nói với hắn: "Tư Mã công tử, ngươi thật sự là người nhân đức, đại ân đại đức này của ngươi, ta sẽ khắc cốt ghi tâm."

"Hả?"

Hắn đưa tay sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Muội vốn dĩ đã có tiền mua cửa hàng rồi, ta chỉ thuận tiện giúp muội giải quyết chút rắc rối nhỏ thôi. Đừng quá xúc động, muội đã rất giỏi rồi. Muội xem, một tiểu cô nương như muội mà dựa vào chính mình đã có thể mua được cơ nghiệp, nếu là ta, ta nào làm nổi. Ngay cả bằng hữu bên cạnh ta cũng chẳng ai làm được điều ấy."

Ta bật cười lớn, trong lòng thấy vô cùng hoan hỉ.

Trời đã về chiều, ta mời: "Tư Mã công tử, ngươi hãy cùng ta về nhà, ta sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn để cảm tạ ân nghĩa hôm nay. Ngày mai ta sẽ đem tiền bạc đến trao cho chủ điếm."

Chúng ta cùng nhau trở về trạch viện. Cô Yến Thanh đang xách đèn lồng đứng ngoài ngõ, thấy ta thì thở phào nhẹ nhõm, trách cứ: "Sao hôm nay muội lại về trễ như vậy?"

Hắn nhìn thấy Tư Mã Túc, ngẩn người giây lát, rồi cười chắp tay: "Tư Mã huynh đài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi chúng ta đặt chân đến kinh thành, Cô Yến Thanh đã tuyên bố với mọi người rằng ta đã là người tự do, không còn là nha hoàn của hắn, hiện tại chỉ giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.

Gà Mái Leo Núi

Tuy bằng hữu mới quen của hắn nhìn chúng ta bằng ánh mắt ngờ vực, song mọi người cũng chỉ trêu chọc vài câu. Theo thời gian, họ dần ngầm coi ta là một người bà con xa của hắn.

Cô Yến Thanh liếc mắt nhìn ta một cái, rồi dẫn Tư Mã Túc vào trong.

Rau củ mua từ sáng sớm vẫn còn đó. Ta cẩn thận cất hai tờ văn thư quan trọng vào dưới gối, nhìn thêm lần nữa mới bước chân nhẹ nhàng vào bếp nấu cơm.

Sau nửa canh giờ, ta đã dọn lên một bàn tiệc khá thịnh soạn.

Tư Mã Túc liên tục chắp tay với ta, nói rằng đã làm phiền.

Hắn quả thực là một người lễ phép.

Trong bữa ăn, hai người họ bàn luận về quốc gia đại sự, còn ta lại đang trầm ngâm tính toán, sau khi thanh toán tiền mua cửa hàng, ta chỉ còn lại vỏn vẹn hai mươi lượng bạc. May mắn là chưởng quầy cũ đã đồng ý để lại toàn bộ đồ đạc, bằng không, việc thuê thợ làm nội thất cũng tốn kém không ít.

Trong lúc ta đang trầm ngâm tính toán, Cô Yến Thanh lại hỏi: "Hôm nay muội đã đi đâu mà về muộn như vậy?"

Ta ngước mắt lên, đang định đáp lời: "Hôm nay ta..."

Ta chợt ý thức được, niềm vui lớn lao này, ta lại không hề hào hứng muốn chia sẻ cùng hắn. Ta chỉ mải mê suy tính những bước đi kế tiếp trong lòng.

Mà một sự kiện quan trọng đến thế, ta cũng không chọn cùng hắn hoàn thành.

Mỗi lần hắn vào trường thi ta tiễn, ra khỏi trường thi ta đón, chúng ta nhìn nhau mỉm cười, tưởng chừng vô cùng ăn ý.

Ngày đầu tiên ta đến kinh thành buôn bán, cũng là huynh ấy tiễn ta đi, đón ta về.