Ta quan sát thần sắc của hắn, tiếp tục nói: “Nàng ấy có vẻ khá lòng quý mến huynh, còn từng hỏi thăm ta rất nhiều chuyện về huynh. Nếu huynh muốn biết rõ nàng ấy đã hỏi những gì, hãy đưa cho ta năm lượng bạc, ta sẽ kể tường tận.”
Dẫu biết rằng nếu hắn kết hôn cùng Tống tiểu thư, sau này ta chắc chắn không thể đàm thoại riêng với hắn như thế này, cũng chẳng thể ở chung phòng. May mắn là hiện tại duyên phận của hắn vẫn còn trống. Haiz, hành vi của ta lúc này quả thực không ra thể thống gì, ta hạ quyết tâm, khi đến kinh thành nhất định phải dọn ra ở riêng.
“Hừ.”
Hắn bật cười khẽ một tiếng, giọng điệu khinh miệt: “Bọn nữ nhân thì có thể hỏi những gì cho ra lẽ chứ.”
Dứt lời, hắn liền xua đuổi ta, lạnh nhạt nói: “Mau ra ngoài đi, ta cần nghỉ ngơi rồi.”
Gà Mái Leo Núi
“Vậy rốt cuộc huynh quyết định tá túc tại phủ đệ của nhà nào?”
“Phủ nào ta cũng không đến. Ta sẽ tự mình thuê trạch viện.”
Trước khi đi ngủ, ta kiểm lại tư trang kim ngân của mình, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ Cô Yến Thanh. Hắn quả thực giàu có đến nứt đố đổ vách.
Sau khi hắn bảng vàng đề tên, các vị hương thân ở địa phương đều biếu tặng hắn rất nhiều lễ vật, coi như là lộ phí tiến kinh. Đương nhiên hắn chẳng thiếu tiền bạc. Đáng tiếc, hắn lại là kẻ có định lực phi thường. Ta đã nhiều phen dùng mị thuật quyến rũ mà hắn vẫn không sa bẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước kia, lúc còn chưa thân thiết, ta có thể làm ra những chuyện trơ trẽn không biết hổ thẹn, nhưng giờ đây, khi đã thân quen kề cận, ta lại không đành lòng dùng thủ đoạn đó để quyến rũ hắn nữa. Một phần là vì không hạ thủ được, một phần là vì lương tâm chẳng ngừng c.ắ.n rứt.
Đến kinh thành, ta định tự mình thuê một gian phòng trọ đơn sơ, song Cô Yến Thanh lại chẳng thuận theo. Hắn trực tiếp đến nha môn, thuê hẳn một trạch viện nhỏ có hai sương phòng, mỗi người một phòng.
Hắn hào phóng trả trước nửa năm tiền thuê trạch viện.
Cuộc sống hai ta lại tiếp diễn như khi còn ở Kim Lăng, song lần này, hắn dành phần lớn thời gian ở nhà chuyên tâm ôn luyện bài vở, chỉ thỉnh thoảng mới ra trà lâu luận đạo học thuật cùng các vị học t.ử khác.
Còn về phần ta, quán bán son phấn của ta lại một lần nữa nằm đối diện ngay với thanh lâu.
Các cô nương ở kinh thành quả thực còn hào phóng hơn cả Kim Lăng. Mỗi ngày ta đều cười đến nỗi không khép nổi miệng. Dù có vất vả đến mấy, ta cũng cam tâm tình nguyện. Ta không chỉ bán son phấn mà còn bán cả son môi, việc buôn bán cực kỳ phát đạt.
Mỗi đêm kiểm kê bạc tiền, ta đều tự thấy mình quả là có chút vận may tài lộc.
Sau khi chúng ta an cư lạc nghiệp tại kinh thành, Tống công t.ử và Tư Mã công t.ử có đến tìm Cô Yến Thanh luận đàm, dùng cơm rượu, nhưng Tống tiểu thư lại không hề xuất hiện.
Một hôm nọ, ta vừa bán hết son phấn thì thấy Tư Mã công t.ử bước tới. Hắn mỉm cười hỏi ta: “Vị cô nương đây, còn hàng son phấn nào nữa chăng?”