Kẻ Thế Vai Không Muốn Chơi Nữa

Chương 30: Hoa trong gương, trăng đáy nước(5)



Dù gì cũng là yến thọ của Thái hậu, Long Hiến Chiêu dù trong lòng tức giận chán ghét đến đâu cũng chỉ đành điểm đến là dừng, không thể thực sự trách phạt Tề Hoài Bá.

Hắn ra lệnh cho người dìu Tề Hoài Bá trở lại chỗ ngồi, lại phất tay bảo hai thiếu niên mỹ mạo kia lui xuống, trực tiếp lướt qua chuyện này mà nói:
"Người kế tiếp, là vị nào?"

Khí thế giận dữ của hoàng đế đến nhanh mà lui cũng chóng, các vị đại thần dù thấy khó hiểu, song chỉ dám đứng xem trò vui. Hai thiếu niên tộc Thiên Âm đã bị đưa đi, chuyện cũng coi như đã kết thúc, lại có một vị công hầu bước lên dâng lễ.

Thiếu niên hoàng đế khí vũ bất phàm, nâng chén rượu uống một hơi, dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng, khiến cho những thần tử trung thành dưới điện không khỏi cảm khái trong lòng:
Hoàng thượng những năm này tuy không dễ dàng gì, nhưng rốt cuộc cũng không còn là thiếu niên bị người chèn ép khi xưa nữa.

Chỉ là giữa ngài và Cố đại nhân...

Hoàng đế có tài trí có bản lĩnh, hành sự quyết đoán, có thể phá vỡ quy cũ, dám cùng công hầu thế gia đối đầu. Biết đâu thực sự có thể chỉnh đốn lại phong khí xa hoa trụy lạc trong kinh thành Đại Nghi hiện nay.

Nhưng nếu một hoàng đế như vậy, cuối cùng lại say mê tửu sắc... nam sắc thì...

Tất nhiên, Cố đại nhân thực ra chẳng có gì không tốt.

Ngoài việc thân là nam nhi, y chính trực trầm lặng, chưa từng lạm dụng quyền thế, phẩm hạnh đủ khiến người ta không thể bắt bẻ.

Chỉ tiếc rằng nghĩa phụ của y.....

So với những năm qua, Thừa tướng nhiếp chính quyền khuynh triều dã, nuốt mỡ dân máu dân, thì đám công tử quyền quý trong kinh chẳng đáng là gì.

Chư thần trong lòng lo lắng, lại bắt đầu cân nhắc phẩm cách của Cố đại nhân.

Song Hữu Tể tướng và Hoàng đế hai người hiểu rõ ý đồ của Cố Cảnh Nguyện  thì lại chẳng lấy đó làm điều lạ.

Đặc biệt là Long Hiến Chiêu, hắn biết rõ hiện nay rất nhiều người đều đang hiểu lầm Cố Cảnh Nguyện.

Nhưng cũng không sao.

Chờ ngày sau xử lý xong cái lão hồ ly Cố Nguyên Tiến kia, hắn tự nhiên sẽ rửa sạch thanh danh cho A Nguyện, không chỉ không để y bị miệng đời chê trách, mà còn phải để y lưu danh thanh sử.

Vị công hầu kế tiếp dâng lên một khối ngọc tinh xảo, Long Hiến Chiêu chẳng có mấy hứng thú, mắt cũng không liếc đến ngọc, mà là dõi theo người đang ở rất xa - Cố Cảnh Nguyện.

Lúc này sắc mặt Cố Cảnh Nguyện đã khôi phục không ít, thậm chí còn đang cùng người bên cạnh cười nói.

Long Hiến Chiêu mỉm cười, lòng cũng theo đó mà vui vẻ hơn nhiều... Hắn sớm biết, chỉ cần lập tức cho hai thiếu niên áo đỏ kia lui đi, tâm tình A Nguyện sẽ lại ổn thỏa.

Yến tàn khi đêm đã muộn.

Long Hiến Chiêu phải đích thân tiễn Thái hậu hồi cung, còn Cố Cảnh Nguyện thì đã sớm nhận được chỉ dụ, sau yến tiệc không được xuất cung, phải về ngự thư phòng đợi hắn.

Y không thể kháng mệnh không tuân.

Từ sau khi bị bệnh, bị đưa vào cung tịnh dưỡng, đã mấy ngày nay y chưa được trở về phủ.

Các quan viên cùng công hầu thế gia tản ra rời cung theo một lối.

Còn đường mà Cố Cảnh Nguyện phải đi để đến ngự thư phòng thì lại là hướng khác.

Trong cung đèn đuốc vẫn sáng rực. Cố Cảnh Nguyện men theo hành lang gấp khúc, vừa đi tới đầu một cây cầu cong thì trông thấy xe lăn của Hạo vương đang dừng dưới cầu, vài cung nhân đứng quanh đó, còn Hạo vương thì đang tựa lan can trên cầu, ngắm cảnh trời đêm.

Cố Cảnh Nguyện thoáng khựng bước, vốn chẳng định quấy rầy, tính rẽ hướng khác mà đi.

Nào ngờ y vừa xuất hiện, Hạo vương đã nhìn thấy, còn quay đầu gọi: "Cố đại nhân."

Cố Cảnh Nguyện đành cúi người hành lễ: "Điện hạ."

Hạo vương trên gương mặt nhợt nhạt hiện chút ý cười, cung nhân đẩy xe lăn đến cầu, đón điện hạ ngồi vào, rồi lại đẩy xuống cầu, đến ngay trước mặt Cố Cảnh Nguyện.

Ánh mắt Hạo vương lướt qua mặt hồ đã đóng băng, thở dài cảm thán:
"Năm ngoái bổn vương hồi cung, cũng là thấy cảnh tiêu điều thế này. Năm kia cũng thế. Lâu lắm rồi, bổn vương gần như quên mất, hồ sen nơi này từng có mùa hạ rộ hương như thế nào."

Khi nói, Cố Cảnh Nguyện chỉ đứng im cúi đầu, không hề mở miệng.

Bách quan đều cho rằng Cố đại nhân cao ngạo lạnh lùng, không thích giao du với người khác, quả thực là vì chàng rất ít khi trò chuyện ngoài việc công.

Trước những kẻ bỗng dưng ngồi cảm thán thế sự cùng y, y tự nhiên sẽ không đáp lời.

Nhưng người như vậy, nếu ai chịu để ý, sẽ phát hiện khi người khác nói chuyện với y, y luôn lặng lẽ mà chăm chú lắng nghe.

Y không phải kiêu ngạo.

Y là người luôn tôn trọng.

Tôn trọng tất thảy những kẻ nguyện nói chuyện cùng mình.

Chỉ là không phải lúc nào y cũng chọn cách hồi đáp.

Bởi trong chốn cung đình này, y như chẳng mong cầu điều chi cả.

Không quyền, không lợi, không ân sủng, không cầu thân. Không từng tận tâm xây dựng bè phái, cũng chưa từng nịnh nọt lấy lòng.

Không lấy lòng ai, cũng chẳng chủ động thân cận với ai, thanh thanh lãng lãng, một người như thế - chính là cốt cách của Cố đại nhân.

Hạo vương không kìm được mà cẩn thận quan sát đường nét trên mặt Cố đại nhân.

Vết hồng nhạt nơi xương mày vẫn còn nổi bật rõ ràng.

Nhưng chính là người như vậy, lại từng khắc một đều tận tâm phụ tá hoàng thượng...

Hôm đó, khi Hạo vương mới trở về cung diện thánh, y biết Cố Cảnh Nguyện cũng có mặt trong điện.

Thực ra suốt những ngày qua, Cố đại nhân luôn ở bên cạnh hoàng thượng, kề cận sớm hôm.

Nhìn Cố Cảnh Nguyện lúc này trầm mặc lặng thinh, trong lòng Long Vân Kỳ chợt dấy lên một nỗi tò mò mãnh liệt:
Không biết Cố đại nhân khi ở trước mặt hoàng huynh thì là dáng vẻ như thế nào?

Họ có nhiều điều để nói với nhau chăng?

Cố đại nhân có từng mỉm cười với Tứ ca?

Hay là... lúc hoàng huynh thất ý u sầu, có người ấy mở miệng an ủi?

Long Vân Kỳ siết chặt tay vịn xe lăn.

Lại một lần nữa không kìm được mà nghĩ nếu ngôi cửu ngũ kia là của y, vậy thì... liệu y có thể có được người nơi mây cao ấy hay không?

...

Dẫu trong lòng ý niệm bắt đầu trở nên lệch lạc, nhưng Hạo vương trên mặt vẫn cố giữ vẻ ung dung nhàn tản.

Thực ra không một ai biết tâm tư y dành cho Cố Cảnh Nguyện.

Ngay cả mẫu hậu cũng không hay.

Nhưng... ai mà lại không thích Cố đại nhân kia cơ chứ?

Trạng nguyên vinh quy bảng vàng, Văn Khúc Tinh của Đại Nghi, phong tư tuấn nhã, đạo đức cao thượng, thanh nhã tuyệt thế...

Chỉ là một người như vậy, cuối cùng lại rơi vào tay Long Hiến Chiêu...

Năm ngoái khi y hồi cung, trong cung còn chưa có những lời đồn lộn xộn như bây giờ.

Thế mà năm nay, ai nấy đều ngầm chấp nhận, thậm chí có người còn đã mặc định rằng Cố đại nhân sẽ bước vào hậu cung của hoàng đế.

Dù rằng Cố Cảnh Nguyện là người của Nhiếp Chính Vương.

Y chưa chắc thật lòng yêu thích Long Hiến Chiêu.

Chỉ là trong một khoảng thời gian dài đến thế, bọn họ vẫn luôn kề cận bên nhau...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Long Vân Kỳ chợt trở nên u tối.

Tuy dung mạo y không giống hoàng huynh, nhưng thần sắc lại mang nhiều nét của cố hoàng, nhất là đôi mắt, càng u ám tối tăm khi tâm trạng không tốt.

Long Vân Kỳ rốt cuộc mở lời:
"Hôm nay trong yến tiệc, không biết Cố đại nhân có đoán được vì sao hoàng huynh lại nổi giận với Tề Hoài Bá như vậy không?"

Mi mắt Cố Cảnh Nguyện khẽ run, vẫn không lên tiếng.

Long Vân Kỳ nói tiếp:
"Là bởi vì hoàng huynh khắc mệnh lục thân. Thân thể cực âm chẳng qua chỉ là lời đồn, rốt cuộc là cát hay hung còn chưa ai biết. Nhưng hoàng huynh thì..."

Nói đến đây, Hạo vương cúi đầu nhìn đôi chân bất lực của mình, khóe môi nở một nụ cười vừa chua chát vừa ghen tỵ.

Nếu y không mang tật bẩm sinh, thì sao lại mất cả tư cách tranh đoạt ngôi vị?

Nếu không phải vì Long Hiến Chiêu, thì làm sao y lại...

"Điện hạ." - Trong tĩnh mịch của tường cung đêm sâu, Cố Cảnh Nguyện cuối cùng cũng mở miệng.

Giọng nói của y mang theo đôi chút lạnh lẽo nhưng lại vô cùng dễ nghe, âm trầm mà không khàn khô, trong đêm sương lạnh như một khúc ngân nga thanh thoát, đánh thẳng vào lòng người.

Cố Cảnh Nguyện chậm rãi nói:
"Điện hạ tuy có tật từ nhỏ, nhưng chỉ là một bên chân không thuận mà thôi."

Hiếu vương nghe vậy, khó hiểu ngẩng đầu nhìn y:
"Cố đại nhân, ngài...?"

Cố Cảnh Nguyện lại thản nhiên đáp lời:
"Xe lăn tuy tiện dụng, nhưng bình thường điện hạ vẫn nên tự mình thử bước đi. Như vậy có thể hoạt huyết sinh cơ, dẫu sau này vẫn không thể đi lại tự nhiên, thì cũng coi như luyện được thân thể."

"...Cố đại nhân!" - Sắc mặt của Hạo vương thoáng chốc đại biến.

Cũng như việc không ai dám nhắc đến mệnh cô tinh của hoàng thượng, tật ở chân của Hạo vương tuy ai cũng thấy, nhưng chưa từng có ai dám trực tiếp nói ra.

Long Vân Kỳ kích động, ánh mắt sắc lạnh:
"Ý của Cố đại nhân là xem thường bổn vương sao?!"

Cố Cảnh Nguyện khom người, cung kính nói:
"Thần không hề có ý khinh mạn."

"Đủ rồi!" - Hạo vương sắc mặt kích động, lại lần nữa siết chặt tay vịn xe lăn, tròng mắt không ngừng lay động.

Cố Cảnh Nguyện lại không nói gì nữa, không hề biện giải nửa câu, rõ ràng mang theo ý tứ tùy ý điện hạ muốn xử trí thế nào thì xử.

Đúng vào lúc bầu không khí có phần căng thẳng ấy, từ phía sau Cố Cảnh Nguyện một đoàn người ầm ầm tiến đến, người đi đầu thân hình cao lớn, trên người khoác hoàng bào sáng chói, bước chân mạnh mẽ, nhanh chóng áp sát.

"Quả nhiên, trẫm còn đang nghĩ khuya thế này ai còn ở trong hoa viên, thì ra là ngũ đệ và Cố ái khanh."

Hoàng thượng Long Hiến Chiêu giá lâm. Long Vân Kỳ lập tức thu liễm tâm tư, cùng Cố Cảnh Nguyện hành lễ.

"Bình thân." - Long Hiến Chiêu đáp lời, rồi bước thẳng đến bên cạnh Cố Cảnh Nguyện, đứng sát y.

Thân hình cao lớn, khí thế lẫm liệt, không giận tự uy, đúng là uy nghi vương giả.

Hắn nói: "Khuya rồi, trẫm còn có chuyện muốn cùng Cố ái khanh thương nghị. Hạo vương cũng sớm hồi phủ nghỉ ngơi đi."

Vừa nãy Hạo vương còn nói đến chuyện hoàng huynh "khắc mệnh", giờ đây sao dám nhắc tới xích mích với Cố Cảnh Nguyện nữa? Chỉ đành cúi đầu đáp:
"Thần đệ xin cáo lui."

"Ừ." Long Hiến Chiêu gật nhẹ.

Thị vệ phía sau liền đẩy xe lăn của Hạo vương hướng về biệt viện rời đi.

Mà ngay lúc này, Long Hiến Chiêu đã vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Cố Cảnh Nguyện.

Trước mặt bao người mà không biết xấu hổ như thế, có lẽ chỉ có hoàng thượng là dám.

Nhưng hắn mặt dày.

Lại còn cố tình để Long Vân Kỳ chứng kiến cảnh mình thân mật với A Nguyện, cái cảm giác hả hê đó... khỏi nói cũng biết sướng cỡ nào.

Đợi đoàn người Hạo vương đi khuất, cửu ngũ chí tôn cười ra tiếng trắng trợn, chẳng hề kiêng dè.

Cảm xúc như tiểu hài tử, hỉ nộ ai lạc đều lộ hết lên mặt. Hắn dùng sức siết tay, kéo Cố Cảnh Nguyện sát vào lồng ng.ực.

Đám thái giám, cung nữ đi theo từ lâu đã quen, ai nấy đều biết điều mà tự động tản ra.

Cố Cảnh Nguyện vẫn chưa quen với mấy hành động thân mật trắng trợn thế này, mặt y ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
"Hoàng thượng, chúng ta mau hồi cung thôi."

"Phải chăng A Nguyện thấy lạnh?" - Long Hiến Chiêu nắm lấy tay y, vừa chạm liền thấy lạnh toát, không khỏi siết cả hai bàn tay y trong lòng bàn tay mình, giọng có phần trách móc:
"Lạnh thế mà không biết quay về sớm một chút, còn đứng đấy dây dưa với hắn làm gì?"

Thân thể đế vương khỏe mạnh, nhiệt hỏa đầy đủ, giữa mùa đông mà lòng bàn tay vẫn ấm như lò sưởi quả thật không cần mang theo hỏa lô nữa.

Cố Cảnh Nguyện để mặc hắn sưởi tay cho mình, không phản đối cũng không nói gì.

Nhưng Long Hiến Chiêu lại chưa buông tha, hắn vốn đã ghét có người tiếp cận A Nguyện, nhất là người hắn ghét cay ghét đắng, liền nói:
"Hạo vương vừa rồi đã nói gì với khanh? Lại than thân trách phận à? Hắn còn dám to tiếng với khanh?"

Cố Cảnh Nguyện bị bộ dạng ấy của hắn làm cho phì cười, đáp:
"Không có gì cả. Hạo vương ngày ngày ngồi xe lăn, không tiện hoạt động, tâm tình khó tránh không tốt. Thần chỉ khuyên người nên thử đứng dậy đi lại nhiều hơn mà thôi."

"Chỉ hắn mà cũng muốn đi lại?" Long Hiến Chiêu khịt mũi khinh bỉ.
"Hắn cứ cho là trẫm khắc mệnh, còn muốn đổ tật chân của mình lên đầu trẫm nữa kia. Chỉ cần trẫm còn sống, tâm tình hắn vĩnh viễn chẳng tốt nổi, nên miễn khuyên. Trời giúp kẻ tự giúp mình, hắn thế này thật là buồn cười."

Cố Cảnh Nguyện nghe vậy, khẽ nâng mí mắt, ngước nhìn hắn, rồi gật đầu đồng tình:
"Lời của bệ hạ rất đúng. Chuyện mệnh số, quả thật đáng buồn cười."

"...A Nguyện, đừng động." - Long Hiến Chiêu đột nhiên lên tiếng.

"Ừm?" - Cố Cảnh Nguyện chớp mắt, quả thật vẫn đang đứng yên.

Hoàng thượng đưa tay nâng cằm y lên, cẩn thận ngắm nhìn dung nhan ấy.

Cố Cảnh Nguyện càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn để mặc hắn quan sát.

Vừa nãy hai tay Long Hiến Chiêu vẫn còn đang sưởi ấm tay cho y, giờ chỉ dùng một tay giữ lại, ép hai bàn tay Cố Cảnh Nguyện áp lên ngực hắn.

Khiến Cố Cảnh Nguyện có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ng.ực hắn.

Lặng nhìn nhau một lúc, Long Hiến Chiêu khẽ nhíu mày, thì thầm: "Kỳ lạ thật..."

"Bệ hạ?"

"Vừa rồi ánh mắt A Nguyện nhìn trẫm... hình như trước giờ chưa từng như vậy."

"...Gì cơ?" - Cố Cảnh Nguyện ngẩn người, không hiểu hắn đang nói gì.

"Không có gì..." - Long Hiến Chiêu đáp khẽ, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi gương mặt y.

Khi Cố Cảnh Nguyện ở trước mặt hắn, y thường sẽ nhắm hờ mí mắt và mỉm cười một cách tinh tế. Hắn thích vẻ ngoài ngoan ngoãn và khiêm nhường của y. Nhưng đôi khi, Cố đại nhân lại ngước nhìn hắn. Đôi mắt y trong trẻo đen trắng rõ ràng. Long Hiến Chiêu từng chứng kiến ​​nhiều lần nên không có gì phải ngạc nhiên.

Vừa rồi... ánh mắt của Cố Cảnh Nguyện nhìn hắn có vẻ khác trước. Có vẻ sáng hơn. Nó chứa đầy lời khen ngợi, khao khát và rất nhiều cảm xúc dâng trào.

Nói tóm lại, khi một nam nhân được nhìn theo cách đó, hắn sẽ vô thức thẳng lưng ngẩng cao đầu. Mặc dù cảm giác này chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng Long Hiến Chiêu vẫn có chút hưng phấn.

Hắn đưa Cố Cảnh Nguyện trở về tẩm thất. Mấy ngày nay Cố đại nhân bị bệnh, Hoàng đế lại thích hôn nên chỉ hôn mà không thể làm gì khác.

Nhưng hôm nay... Cố đại nhân đã hoàn toàn bình phục rồi. Cả hai người đều thực sự có một số suy nghĩ. Vào sinh thần của Thái hậu năm ngoái, Long Hiến Chiêu đã uống rất nhiều rượu và trút giận lên Cố Cảnh Nguyện vì mẫu thân hắn chưa bao giờ để ý đến hắn.

Nhưng năm nay hắn chỉ uống vài ly rượu, tâm trạng cũng không tệ như những năm trước.Điều duy nhất không thay đổi chính là hắn vẫn không nhịn được muốn nghiêm khắc trừng phạt Cố Cảnh Nguyện.
Ta muốn nghe y rên rỉ vì ta và khóc vì ta. Ta muốn khắc những dấu ấn thật sâu lên người y, ta muốn ôm chặt người này...Cố Cảnh Nguyện đã lâu không làm, cơ thể có chút không quen. Y không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng chỉ có thể ngã ngửa ra trong vòng tay hoàng đế, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Cố Cảnh Nguyện nằm trên người hoàng đế, hoàn toàn không thể động đậy. Long Hiến Chiêu dùng bàn tay to vu.ốt ve tấm lưng mịn màng của y, đột nhiên mỉm cười, không biết đang suy nghĩ gì.

"Bệ hạ?" Cố Cảnh Nguyện hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
"Không có gì, ta chỉ nghĩ tới mẫu thân và hài tử của Hạo Vương thôi."

Hắn vừa mới đưa Thái hậu trở về cung điện. Khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vào ban đêm, hắn mới biết rằng Thái hậu đã đón tiểu hoàng tử của Hạo Vương về cung điện của mình và đích thân nuôi dưỡng.
"Khanh nghĩ mẫu thân ghét ta đến mức phát điên và chờ hài tử đó lớn lên một chút để giết ta sao?"
Giọng điệu của hoàng đế khi nói câu này có vẻ khá thoải mái, như thể hắn đang nói đùa. Tuy rằng lúc Long Hiến Chiêu vừa rời khỏi Vĩnh An cung, tâm trạng không được tốt lắm. Nhưng những lời Cố Cảnh Nguyện nói với Long Vân Kỳ lúc nãy, hắn đã nghe được.

Nghĩ đến Cố Cảnh Nguyên tính tình ôn hòa như vậy, vậy mà lại vì mình mà cãi nhau với người khác, tâm tình tốt của Long Hiến Chiêu tràn đầy không thể kiềm chế được nữa. Đến nỗi khi nói về những chuyện đã qua, thái độ của hoàng đế trở nên thoải mái hơn nhiều.

Không phải là Thái hậu không yêu thương hắn mà lại ghét hắn. Long Hiến Chiêu vẫn luôn biết điều đó.Trong thời gian ở cung điện phía Bắc, chỉ có hai hoặc ba người hầu hạ hắn. Chính Thái hậu đã sắp xếp để chăm sóc hắn.

Người quản gia này trước đây từng là người hầu riêng của Thái hậu. Bà biết mọi thứ về mẫu thân mình, và bà thường nhắc đến điều đó với hắn, kể cho hắn nghe mẫu thân hắn đã phải chịu bao nhiêu bất công và đau khổ vì hắn, một " thiên sát cô tinh"
Long Hiến Chiêu không thích nghe người khác nhắc đến hai chữ "tà tinh". Khi bị đuổi khỏi cung điện, hắn mới chỉ bảy tuổi và không có nhiều ký ức về toàn bộ cung điện, kể cả người mẫu thân hiếm khi xuất hiện bên cạnh hắn trong suốt thời thơ ấu.

Mọi ấn tượng của tôi về mẫu thân đều có được qua lời hỏi thăm của người quản gia và trí tưởng tượng của hắn sau này. Người quản gia rất nóng tính và thậm chí còn đối xử tệ với hắn.

Dù là hoàng tử, dù cao quý, nhưng nếu là một hoàng tử bị chính phụ hoàng sợ hãi và ghét bỏ thì cuộc sống sẽ bi thảm hơn nhiều.

Nhiều lúc, thậm chí còn không bằng những hài tử nông dân bình thường.

Có lẽ vì những ngày tháng đó quá đen tối, nên dù ấn tượng về mẫu thân của mình rất mờ nhạt, Long Hiến Chiêu vẫn vô thức đặt tất cả hy vọng vào mẫu thân.

Hắn mơ tưởng rằng một ngày nào đó, mẫu hậu sẽ đón hắn trở về cung.

Giả vờ rằng hiện tại, mẫu hậu không biết gì về những gì đang xảy ra, tất cả đều là âm mưu của lão quản gia.

Cứ mơ tưởng như vậy nhiều lần, cuối cùng tưởng chừng như đó là sự thật.

Vì thế, dù những năm tháng đó vô cùng khó khăn, Long Hiến Chiêu vẫn cố gắng sống tiếp.

Cố gắng đến khi mấy người huynh đệ trước kia lần lượt ra đi vì đủ lý do.

Cố gắng đến khi phụ hoàng qua đời, hắn không hiểu vì sao lại trở thành đế vương của đất nước.

"Cuộc đời thật kỳ diệu phải không?" Long Hiến Chiêu cười nhẹ.

Nụ cười đó không hề chạm đến ánh mắt của hắn. Ngược lại, đó là một nụ cười đầy tự giễu.

Chỉ là, khi hắn sống sót đến cuối cùng, trở lại cung thì hy vọng ban đầu của mình lại bị phá vỡ hoàn toàn, vỡ nát thành bong bóng.

Mẫu hậu không yêu thương hắn.

Thậm chí, như lời lão quản gia đã nói, bà còn nghĩ hắn chính là nguyên nhân gây ra những đau khổ cho mẫu thân.

Dù Long Hiến Chiêu có giỏi lừa dối bản thân đến đâu, hắn cũng không thể không thừa nhận sự thật này - Mẫu hậu ghét hắn.

"Trẫm nhớ khi phụ hoàng qua đời." Long Hiến Chiêu lại lên tiếng, giọng nói trở nên dài dẳng.

"Trẫm vừa mới được đưa về từ phương Bắc, chưa lâu sau khi đăng cơ, có một cung nữ tên là... tên gì nhỉ, trẫm không nhớ rõ. Chỉ nhớ trẫm nhìn nàng ta vài lần, mẫu hậu liền tức giận, nói nàng ta mê hoặc chủ nhân, muốn lột da nàng ta."

Cố Cảnh Nguyện cúi mắt: "Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó trẫm cầu xin mẫu hậu đừng giết nàng ta, quỳ suốt một ngày một đêm trong Ngự Hoa viên. Mẫu hậu cười nói trẫm nhu nhược, nhưng cũng đồng ý không giết nàng ta, chỉ đuổi nàng ta khỏi cung."

Cố Cảnh Nguyện nhẹ nhàng đáp một tiếng, thể hiện mình đang lắng nghe.

"Mẫu hậu muốn dùng chuyện đó để dạy trẫm đừng nhìn nữ nhân, để trẫm nhớ kỹ. Làm sao có thể dung túng trẫm thích nam nhân, A Nguyện, khanh có tưởng tượng được không? Mẫu hậu của trẫm, lại muốn trẫm tuyệt tự."

Có vẻ như nhớ đến một chuyện tồi tệ hơn, ngón tay của hoàng thượng lướt trên người Cố Cảnh Nguyện, bất giác dừng lại một chút.

Long Hiến Chiêu nói: "Thật ra nếu không phải trẫm may mắn, có lẽ trong hai năm đầu đăng cơ, trẫm đã sớm ra đi rồi."

Cố Cảnh Nguyện vừa nghe vừa nháy mắt, nói: "Thần có thể tưởng tượng, hai năm đó, hoàng thượng chắc chắn rất không dễ dàng."

Long Hiến Chiêu không kể chi tiết hai năm đó hắn đã phải trải qua những gì, Cố Cảnh Nguyện cũng không hỏi.

Mọi chuyện trong quá khứ đã qua. Cố Cảnh Nguyện chỉ nói: "Rất nhanh mọi thứ sẽ ổn thôi, hoàng thượng sẽ có hài nhi của riêng mình."

Nghe vậy, hoàng thượng cười nhẹ: "A Nguyện, khanh có muốn sinh cho trẫm không?"

Cố Tình Nguyện: "..."

Cơ thể y hơi căng lên một chút.

Cho đến khi Long Hiến Chiêu lại nói: "Hôm nay, hai thiếu niên mà Từ Hoài Bá tìm đến làm trẫm buồn cười chết đi được, nói máu cực dương thì là màu đỏ, người bình thường không phải cũng là màu đỏ sao? Dám nói là người trời âm... vậy chẳng phải bất cứ ai trông sáng sủa một chút, xương cốt chưa phát triển đủ đều có thể nói là điềm lành sao? Đừng có coi trẫm là kẻ ngốc! Họ đúng là phát điên rồi!"

Cố Cảnh Nguyện không ngờ hắn lại nghĩ như vậy... môi y bất giác nhếch lên một chút, không khỏi nói: "Hoàng thượng suy nghĩ thật độc đáo... thần thật không nghĩ đến việc có thể gọi đó là giả."

"Đó chẳng phải rõ ràng sao?" Long Hiến Chiêu không để tâm.

Bầu không khí vô tình trở nên sống động hơn rất nhiều, có vẻ như nhớ ra điều gì thú vị, hoàng thượng lại có hứng thú.

Hắn giả vờ nói: "A Nguyện, nếu thật sự có thể sinh hài nhi thì tốt biết mấy. Nếu là hài tử thì là Thái tử, nếu là nữ nhi, trẫm sẽ dạy nàng cưỡi ngựa, bắn cung, tất nhiên cũng phải xem nàng thích gì... A, trẫm đột nhiên có thể hiểu được cảm giác của Yến Vương thúc khi nuôi nữ nhi rồi..."

Cố Cảnh Nguyện dường như đã ngủ thiếp đi. Mặc cho hoàng thượng tưởng tượng bay bổng, cũng không nhận được phản hồi.

Có lẽ Cố Cảnh Nguyện đã quá mệt mỏi, Long Hiến Chiêu cũng không làm ồn, ôm y vào lòng, và cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com