Kẻ Thế Mạng

Chương 7



16.

Ngày hôm sau, khi về đến nhà, Lộ Thần đến công ty tăng ca, tôi lấy cớ đi chúc tết, nhanh chóng dắt Đồng Đồng đến chỗ dì Ba.

Tôi đưa tóc của con Linh Tử cho dì Ba.

Dì Ba nói bát tự hoàn toàn phù hợp, xem ra tám phần chính là đứa bé này rồi.

Dì Ba lấy tóc, đặt một lá bùa vào rồi đốt đi, sau đó đưa cho Đồng Đồng uống.

Không lâu sau, Đồng Đồng chìm vào giấc ngủ.

Dì Ba lấy ra một cái chai thân rộng miệng hẹp, lẩm bẩm trước mặt Đồng Đồng.

Qua tầm mười giây sau, miệng Đồng Đồng chậm rãi hé mở, một làn khói đen xộc ra.

Dì Ba đưa cái chai nhắm về phía làn khói đen, thu toàn bộ khói đen vào trong chai, sau đó đóng nắp, dán lên một lá bùa màu vàng vẽ đầy chu sa.

“Đây là vận xui. Ít nhất phải nửa năm nữa mới nó mới có thể tan biến trong bình phúc này. Chờ khi vận xui tiêu tán hết thì Đồng Đồng sẽ khoẻ lại.”

“Con về nghỉ ngơi trước đi, để con bé hồi phục cho thật tốt, bình nước này sau khi trở về hãy uống thêm lần nữa.”

Tôi cảm ơn dì Ba, bế con lên, lái xe về nhà.

Tôi cứ ngỡ mọi chuyện đã êm đẹp rồi, nào ngờ, sau khi về nhà không lâu, Đồng Đồng bỗng nhiên ho khan dữ dội, trong cổ họng giống như có cái gì đó, muốn phun ra mà không phun được, muốn nuốt xuống chẳng xong.

Tôi vội vàng gọi điện thoại cho dì Ba.

Dì Ba bảo tôi trước tiên cho Đồng Đồng uống nước trong bình, bà ấy sẽ lập tức đi xe đến.

Dì Ba tới rất nhanh, vừa thấy sắc mặt tím tái của Đồng Đồng thì cau mày nói:

“Vẫn còn đồ vật bẩn.”

Dì bảo tôi lấy một cái chậu đến, cầm nó trong tay.

Bà ấy nâng Đồng Đồng dậy, đẩy sau lưng Đồng Đồng một cái khiến con bé kêu lên một tiếng, phun vào chậu một chất lỏng gì đó màu đen.

Nhìn thứ đó vừa giống tóc, lại vừa giống một con côn trùng.

Dì Ba bình tĩnh lấy một bình rượu trắng nồng độ cao ra, đổ lên đó. Một luồng khói đen bay ra, xung quanh bốc lên mùi tanh hôi gây mũi.

“Lòng dạ quá đen tối, sợ đứa nhỏ không chet hay sao mà còn cho con bé ăn tóc của người đã chet bất đắc kỳ tử. Trấn trụ phúc khí của con bé khiến con bé không thể phản kháng, chỉ có thể chấp nhận trở thành kẻ thế mạng cho người khác.”

Lòng tôi đau đớn, ôm chặt lấy Đồng Đồng, chỉ hận không thể khiến bọn chúng phải chịu thiên đao vạn quả.

“Đây là vu thuật của Nam Dương, cực kì nham hiểm độc ác. Bây giờ chúng ta đã phá pháp thuật của tên đó, hắn chắc chắn sẽ bị phản phệ. Chúng ta phải cẩn thận hắn bị dồn đến đường cùng, dùng mạng phản kháng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không, có lẽ hắn đã sớm bị phản phệ rồi.

Tôi kể lại chuyện chú Tư của Lộ Thần đi núi Oa xin con trai cho dì Ba nghe.

Dì Ba thở dài:

“Muốn đạt được mục đích thì không nên cưỡng cầu, xin con trai rồi thì thôi đi, chẳng những không nghĩ đến việc tích đức hành thiện, tích luỹ phúc báo giúp đứa nhỏ không gặp tai ương mà còn sai càng thêm sai, làm chuyện hại người để giúp mình. Người này e là không sống được lâu nữa đâu.”

“Đã nhiều ngày rồi, dì tạm thời ở lại đây, bảo vệ cho con và Đồng Đồng. Nếu như đúng theo lời con nói, hắn nhất định sẽ tung ra chiêu cuối.”

17.

Vừa hay Lộ Thần đang bận rộn làm việc, suốt ngày ở lại công ty không về nhà, thuận lợi cho tôi và dì Ba chuẩn bị mọi thứ.

Chúng tôi cẩn thận dán từng lá bùa ở khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

Từ khi Đồng Đồng phun ra mấy đồ vật bẩn thỉu đó, sắc mặt con bé trở nên hồng hào hơn nhiều, ăn uống tốt hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện ra nét cười.

Bạn thân Tiết Tiêu của tôi nói muốn sang thăm nhưng bị tôi từ chối.

Không biết tại sao, từ lúc chia tay lần trước, tôi vẫn không muốn gặp lại cô ấy, cảm giác này rất khó diễn tả.

Hai ngày sau, Lộ Thần nhắn tin cho tôi nói chú Tư đang hấp hối, bảo rằng có thể chúng tôi sẽ phải trở về quê chịu tang.

Quả nhiên là bị phản phệ!

Nhưng mà, ngay đêm hôm đó, Đồng Đồng bỗng dưng khó thở, con bé bắt đầu đi quanh phòng, dường như muốn tìm cửa để ra ngoài.

Dì Ba nói có lẽ bọn họ vẫn giữ lại tóc và quần áo cũ của Đồng Đồng, muốn dùng tà thuật để buộc Đồng Đồng và cháu trai bọn họ hợp thành một, tiếp tục biến con bé thành kẻ thế mạng.

Dì Ba lập tức cắn đứt đầu ngón tay, chấm vào bột vàng, sau đó trực tiếp vẽ bùa lên trên người Đồng Đồng.

Mãi đến khi đã vẽ chi chít lên khắp trên mặt và người Đồng Đồng thì con bé mới yên tĩnh lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc này, giọng nói của mẹ chồng tôi ở ngoài cửa vang lên, bà ta gọi tôi ra mở cửa.

Dì Ba khẽ lắc đầu.

Tôi khoá trái cửa, nhìn ra ngoài hành lang qua mắt mèo.

Dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang, có một bóng đen đứng phía sau lưng mẹ chồng tôi. Tôi không thấy rõ mặt, chỉ thấy thân hình gầy gò, giống như được bao phủ bởi một luồng khí đen, còn chưa nhìn kỹ thì đã thấy một con mắt xuất hiện ở trước mắt mèo, đối diện với tôi.

Tôi sợ tới mức “A” lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất.

Dì Ba nhận thấy có gì đó không đúng, dán lên cửa ba bốn lá bùa vàng, bảo tôi dán thêm mấy cái nữa ở ban công và cửa sổ.

“Người này đã chet, trút hơi thở cuối cùng ngay trước cửa nhà con, ông ta muốn dùng tử khí của mình làm vận xui, quyết tâm biến con gái con thành kẻ thế mạng cho cháu trai ông ta.”

“Tuyệt đối không được để cho vận xui đi vào, nếu đến lúc trời sáng mà nó vẫn chưa vào được thì sẽ tự khắc tan biến.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com