Kế Hoạch Bỏ Trốn Của Hoàng Hậu

Chương 4



Hai ngày sau, Gia Nguyệt cuối cùng cũng tìm được cơ hội vào cung.

Nàng còn mang theo cho ta vịt quay của Phẩm Hương lâu.

Ta vội nắm lấy tay nàng hỏi:

"Nàng Vân Diệc Bạch kia thế nào rồi?"

Hành động lấy vịt quay của nàng khựng lại.

Rồi nàng vỗ vỗ đầu:

"Hình như gần đây ta không thấy nàng ta nữa."

Nàng đột nhiên cười một cách bí ẩn, vẫy vẫy tay với ta.

Trong tờ giấy đáng lẽ ra để bọc vịt quay, lại là một xấp ngân phiếu.

Nàng cười hì hì:

"Tiền thưởng trong cung không thể mang ra ngoài. Tiền mặt lại rườm rà, nên ta đã đổi vài món đồ hồi môn lấy một xấp ngân phiếu này."

Ta vỗ đầu nàng:

"Ngươi đúng là thông minh!"

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta và nàng lại bắt tay vào việc chuẩn bị kế hoạch.

"Cuộn giấy này, ta nhớ chúng ta viết tổng cộng năm cuộn, sao giờ chỉ còn bốn cuộn?"

Ta cau mày, lục lọi một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy.

Thượng Quan Gia Nguyệt có chút sốt ruột:

"Chắc là đánh rơi ở đâu đó rồi."

"Viết tiếp đi, viết lại là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù trong lòng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng ta tạm thời gác lại suy nghĩ đó, và viết lại cuộn đã mất.

Liên tục mấy ngày sau, ta và Gia Nguyệt cùng nhau, cuối cùng cũng hoàn tất kế hoạch cuối cùng.

Đợi Tiêu Thần và Tiêu Dịch đến Thương Châu, ta sẽ đến phủ Tam vương gia thăm Thượng Quan Gia Nguyệt.

Sau đó phóng một mồi lửa, đốt cháy viện của nàng.

Ngọn lửa phải thật lớn. Chuyện này phải nhờ người tin tưởng trong phòng nàng đi mua vài thùng dầu hỏa.

Tóm lại, phải khiến Tiêu Thần và Tiêu Dịch tin rằng lửa quá lớn, đến mức thiêu cháy chúng ta không còn xương cốt.

Thế thì chúng ta mới có thể trốn thoát.

Đêm trước khi thực hiện kế hoạch, ta đã tắm rửa, thay y phục sớm, chuẩn bị đi ngủ.

Xét cho cùng, ngày mai sau khi trốn khỏi vương phủ, chúng ta sẽ phải đi một chặng đường dài.

Nhưng ở cửa lại thấy Tiêu Thần, người mà đã mấy ngày nay không thấy bóng dáng.

Họng ta khô khốc, không thốt ra lời nào.

Nhìn thấy ngài tiến lại gần, càng ngày càng gần...

"Thơm quá."

Ngài hít một hơi thật sâu ở cổ ta.

Rồi lẩm bẩm một câu:

"Đã mấy ngày rồi, kỳ kinh nguyệt chắc hẳn đã hết rồi."

Nói xong, ngài liền hôn lên môi ta.