Tôi vừa định bò dậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Yo, Lục ca, sớm thế đã tắm rửa đi ngủ rồi à?"
Đám con trai ngoài kia cười cợt không đứng đắn: "Chịu không nổi nữa à?"
Cửa phòng tắm mở ra, chưa thấy người mà đã nghe giọng trầm khàn, lười biếng: "Biết rồi còn không cút?"
Tôi lập tức chui vào chăn che mặt, không dám thở mạnh.
Bên ngoài tản đi, tôi nghe tiếng bước chân, sau đó là tiếng rèm tự động khép lại, rồi giọng Lục Thần vang lên: "Ngón chân thò ra rồi kìa."
15
Tôi xấu hổ muốn chết, ngón chân co lại, giả vờ không nghe thấy hắn nói.
Giọng Lục Thần càng lúc càng gần. Khi tôi còn đang nghĩ cách giải thích sao mình lại ở đây, hắn nói: "Chuẩn bị xong chưa? Chị à."
Tôi nổi da gà khắp người. Hắn biết là tôi?!
Tôi bật dậy, cảnh giác nhìn hắn. Vừa nhìn một cái, tôi đỏ bừng mặt quay đi: "Làm ơn mặc đồ vào được không?"
Mẹ ơi, cơ bụng hoàn hảo, đường cắt eo sắc lẹm… Đây là thứ tôi được nhìn miễn phí sao?
Nghĩ lại thằng cẩu Lục Đình kia, năm năm bên nhau, tối đến ngủ cũng kín mít sợ tôi động vào. Miệng thì nói "giữ gìn danh tiếng cho em". Thật ra là ghét tôi!
Hu hu, tôi là người xuyên không mà thảm quá trời…
Lục Thần như cố ý, áo choàng tắm buông lỏng, tiện tay vứt qua một bên. Đôi mắt đào hoa đen láy nhìn chằm chằm tôi, mỗi bước đều đầy tính xâm lược.
Hắn cúi xuống: "Đêm dài lắm, chị ngủ nổi không?"
Tôi lắp bắp: "Em… em muốn làm gì?"
Hắn: "Lúc thả chị đi có nói rồi, phải thu lãi chứ."
Tôi nuốt nước bọt, như bị ma xui quỷ khiến gật đầu. Sau đó hai chúng tôi… Đánh bài suốt cả đêm.
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cậu thua rồi!" Tôi đắc ý vứt hai con joker ra, chìa tay về phía Lục Thần, "Trả tiền!"
Lục Thần ngồi đối diện, tóc tai rối bù trông y như một con cún to bự ngoan ngoãn. Nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện.
Tôi tranh thủ: "Em trai, hay là thả chị đi đi? Hoặc cho chị mượn cái điện thoại cũng được?"
Lục Thần tay vẫn không ngừng xào bài, mấy lá bài lướt qua tay hắn vẽ nên mấy đường cong đẹp mắt. Hắn cong môi: "Không được. Nhốt chị một đêm, kiếm được một trăm triệu, thơm quá còn gì?"
Má ơi, hắn rốt cuộc là ai vậy?
Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ đáng sợ. Hắn với Bạch Uyển Nhi là cùng một phe?!
Tôi lùi lại một chút: "Lục Thần, cậu với Bạch Uyển Nhi cùng phe đúng không?"
Lục Thần cười đến run vai: "Khỉ nói đúng thật, chị chẳng giấu nổi chuyện gì cả."
Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, mặt đen sì, bật dậy định đi: "Vậy tôi sẽ nói hết chuyện cậu giả làm cướp tống tiền Lục Đình!"
Lục Thần giơ tay kéo một cái, tôi cả người lẫn chăn lăn vào lòng hắn.
Về con người Lục Thần, tôi thật sự không thể nhìn thấu anh ta. Nói thật, với cái đầu óc chậm chạp của tôi, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại bị kéo vào cái thế giới xuyên không này. Đừng nói là Lục Thần, năm năm trời rồi tôi còn chẳng hiểu nổi Lục Đình nữa là.
So với mấy nữ chính thông minh sắc sảo trong tiểu thuyết, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất IQ cao, tôi cảm giác hệ thống chọn nhầm người rồi. Nhưng mà dù sao nhiệm vụ hệ thống giao cho tôi cũng chỉ là tìm một người đàn ông yêu đương thôi.
Đổi thành Lục Thần... chắc cũng được nhỉ?
Nhưng tôi không dám. Trên người Lục Thần, từng bí mật nối tiếp bí mật. Lúc nào cũng có cảm giác nếu bị anh ta bán đi, tôi còn phải giúp anh ta đếm tiền nữa.