Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang

Chương 14



Tôi vừa định gật đầu thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau. Tôi không quay đầu lại, nhân cơ hội kiễng chân, ôm lấy mặt Lý Tuấn. Chuẩn bị hôn.

Chỉ cách một chút nữa thôi, tay tôi bị ai đó kéo mạnh về sau.

Đôi mắt Lục Thần đỏ ngầu, trong mắt anh ta chỉ phản chiếu hình bóng tôi.

Tôi giãy ra: "Anh bị điên à, Lục Thần!"

Anh ta cười giận dữ: "Đúng, cứ coi tôi là thằng điên đi."

Có lẽ vẻ mặt khó chịu của tôi chọc giận anh ta hoàn toàn. Lục Thần bất ngờ giữ chặt gáy tôi, kéo tôi đè vào n.g.ự.c anh ta.

Tôi chỉ cảm nhận được làn da nóng rực áp lên môi mình.

Anh ta ngước mắt, liếc Lý Tuấn bằng ánh mắt đầy khiêu khích và đe dọa.

43

Điều khiến tôi thất vọng là Lý Tuấn lại bị khí thế điên cuồng của Lục Thần dọa lùi một bước.

Anh ấy vừa định nói: "Anh…"

Lục Thần gầm lên từ trong cổ họng: "Cút."

Thế là… Lý Tuấn thật sự cút.

Tôi má… Tôi lại phải đổi đối tượng công lược nữa à?

Tôi nhìn Lục Thần, ánh mắt bắt đầu có hận ý, cúi đầu cắn chặt vào cổ tay anh ta.

Đến khi đầu lưỡi nếm được mùi m.á.u tanh: "Anh nhận ra tôi từ sớm rồi đúng không?"

Lục Thần khẽ "Ừ".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cắn chặt hơn: "Hỏi lại lần nữa, anh làm nhiều chuyện thế… là vì thích tôi sao?"

Tôi cảm nhận được bàn tay anh ta nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu tôi.

Trong mắt Lục Thần đầy hình bóng tôi, nhưng anh ta vẫn nói: "Không thích."

Mũi tôi cay xè, nghẹn ngào hỏi lại: "… Không thích?"

Anh ta im lặng nhìn tôi rất lâu, rồi tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ: "Thích."

Nước mắt tôi rơi xuống, ấm ức đến mức nghẹn cả giọng.

Nhưng ngay sau câu "Thích" ấy, Lục Thần đột ngột quay đầu đi. Tôi thấy trong kẽ tay anh ta che miệng… m.á.u chảy ra từng giọt.

44

Khoảnh khắc Lục Thần ngã xuống, đầu óc tôi trống rỗng. Chuyện này lại là sao? Rồi tôi thấy từ chiếc xe của Lục Thần đậu ven đường, một cô gái tóc ngắn lao ra.

Là bạn gái anh ta. Cô ấy vội vã chạy tới. Tôi vẫn đứng đó ngơ ngác. Cô gái cúi xuống kiểm tra tình trạng của Lục Thần, sau đó gọi người tới cõng anh ấy lên xe giục mọi người nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.

Nhìn cách cô ấy hành động, có vẻ như không phải lần đầu gặp chuyện thế này. Cô gái tóc ngắn nắm tay tôi, dắt tôi về phía vệ đường ngồi xuống rồi chậm rãi kể: "Lục Thần thích cậu."

Cô ấy cười, nhưng tôi nhìn thấy trong nụ cười đó có vị đắng: "Anh ấy có một nhiệm vụ của hệ thống công lược. Nhưng đối tượng công lược của anh ấy là tôi. Anh ấy bắt buộc phải yêu tôi, không được tỏ tình với ai khác ngoài tôi, nếu không sẽ…"

Tôi cắt lời: "Sẽ c.h.ế.t và mất phần thưởng nhiệm vụ, đúng không?"

Cô gái tóc ngắn hơi ngạc nhiên nhìn tôi: "Cậu cũng vậy sao?"

45

Tôi gật đầu, hỏi lại cô ấy: "Chẳng lẽ cậu cũng vậy?"

Cô ấy gật đầu, nói tiếp: "Thật ra, anh ấy chưa từng nói thích tôi lấy một câu. Anh ấy cũng từng nói với tôi, anh ấy tiếp cận tôi chỉ vì nhiệm vụ công lược."

Tôi và cô ấy ngồi trong hành lang bệnh viện, cô ấy vén tóc ra sau tai: "Đêm đó, cậu chạy khỏi nhà anh ấy, rồi xảy ra chuyện. Anh ấy như hóa điên, bắt đội cứu hộ đi tìm cậu, tôi thấy anh ấy quỳ dưới mưa to giữa bùn đất. Như bị ma nhập, miệng vừa lặp đi lặp lại hai chữ 'thích' vừa nói vừa ho ra máu."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com