Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 84



Đang hớt mỡ thì nghe tiếng gõ cửa, cô không cần nghĩ cũng biết là anh Thạch Lỗi.Cô mở cửa cho anh Thạch Lỗi vào rồi đóng cửa lại.

Anh Thạch Lỗi đi thẳng vào bếp.

"Em làm món gì ngon thế, anh ngửi thấy từ ngoài cửa rồi." Anh Thạch Lỗi không khách sáo hỏi.

Diệp Thư không để ý đến anh mà tiếp tục hớt mỡ. Anh Thạch Lỗi ngồi xuống phụ nhóm lửa.

Anh Thạch Lỗi lại lẩm bẩm: "Em mua mỡ lợn ở đâu thế, giờ mà còn lợn béo thế này, hiếm thật đấy."

"Còn nữa không, mua cho anh một ít?"

...

Diệp Thư múc một bát tóp mỡ đưa cho anh Thạch Lỗi.

"Tối nay ở đây ăn cơm luôn nhé, em làm bánh rán tóp mỡ." Cô hỏi.

"Được, em làm nhiều thêm hai cái cho anh mang về biếu ông bà được không?" Anh Thạch Lỗi không khách sáo hỏi.

Mấy hôm nay cô cũng quen rồi, mỗi lần giúp cô xong, cô giữ anh Thạch Lỗi ở lại ăn cơm là anh lại chủ động xin phần cho ông bà.

Đương nhiên là cô cũng không để anh Thạch Lỗi thiệt, tuy chưa gặp mặt nhưng hai bác cũng nhờ anh mang đồ tốt đến cho cô, một chiếc mặt dây chuyền bình an bằng ngọc bích, rất đẹp. Cho dù cô không rành về khoản này nhưng cũng biết là đồ tốt.

Thật ra cô cũng hiểu ý của anh Thạch Lỗi, đều là người trưởng thành rồi, nhất là cô, ở hiện đại cũng đã gần 30 tuổi rồi, không phải con gái ngây thơ gì nữa.

Không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người khác, từ lần đầu tiên anh Thạch Lỗi đến giúp cô, cô đã biết rồi.

Chỉ là cô thấy anh cũng hợp mắt, muốn tìm hiểu thêm, chứ không thì đã chẳng cho anh đến nhà giúp suốt thế này.

Anh Thạch Lỗi chắc cũng hiểu ý cô, mấy hôm nay lần lượt kể về hoàn cảnh gia đình.

Năm nay anh 25 tuổi, tốt nghiệp đại học, là kỹ sư trẻ nhất nhà máy thép thành phố, là đồng nghiệp và cũng là anh em của anh Vạn.

Ông bà nội là giáo sư đại học, ông dạy toán ở Đại học Bắc Thành, còn bà dạy vẽ tranh thủy mặc ở Học viện Mỹ thuật, đều là trí thức từng du học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ có điều, hoàn cảnh bố mẹ anh hơi phức tạp.

Bố mẹ anh ly hôn khi anh chưa đầy 1 tuổi, vì bố anh đi lính yêu người khác, bất chấp mẹ anh đang mang thai, nhất quyết ly hôn để danh chính ngôn thuận đến với người kia.

Mẹ anh cũng là người phụ nữ mạnh mẽ, sinh con vừa đầy tháng là về nhà mẹ đẻ, hai tháng sau thì ly hôn, cùng gia đình ra nước ngoài.

Cũng không thể nói là bà không thương con, bà ly hôn để lại hết của hồi môn cho con, nhờ ông bà nội trông nom đến năm 18 tuổi. Vừa tròn 18 tuổi là ông bà đưa hết cho anh.

Có thể nói, trừ tháng đầu đời, anh chưa từng gặp mẹ.

Dù được ông bà nội yêu thương hết mực, nhưng khi nhắc đến chuyện này, anh vẫn thấy có chút tiếc nuối.

Còn bố anh, anh chỉ gặp hai lần hồi nhỏ.

Chuyện năm đó ầm ĩ lắm, bố mẹ anh vốn là thanh mai trúc mã.

Ông bà nội với ông bà ngoại là bạn thân thiết thời du học, trước giải phóng cùng nhau về nước, con cái lớn lên tự nhiên mà đến với nhau.

Bố anh sau khi về nước thì đi bộ đội, vì biên giới những năm đó không yên ổn, mẹ anh sức khỏe lại yếu nên ở lại thành phố với ông bà.

Hai năm trôi qua, mẹ anh có thai, ai cũng vui mừng.

Gần đến ngày sinh thì nhận được thư đòi ly hôn của chồng.

Mẹ anh động thai khí, sinh anh khó khăn lắm, đầy tháng là về nhà ngoại.

Không phải bà không muốn mang theo con, mà lúc đó ông nội bị con trai chọc giận lên cơn đau tim phải vào viện, không ai dám kích động ông.

Sau này ông ra viện, tuyên bố từ nay chỉ có cháu trai, không có con trai, còn đăng báo từ mặt.

Mẹ anh ra đi chỉ để lại anh, cùng toàn bộ của hồi môn cho con.

Sau này, bố anh có quay lại hai lần, một lần là lúc anh 4-5 tuổi, dẫn theo vợ mới và con riêng.

Một lần là lúc anh hơn 10 tuổi, ông ấy đến một mình, nhưng ông bà nội không cho vào nhà, cũng chẳng thèm gặp.

Anh tò mò nên nhìn trộm qua khe cửa, bố anh có lẽ nhận ra nên cũng nhìn về phía khe cửa, ánh mắt ngấn lệ. Ông ấy còn định nói gì đó, nhưng anh chưa kịp nghe đã chạy mất.