Diệp Thư chia lương thực chở hai lần đến nhà Vạn Gia Đống, đã nói trước là sẽ chở đến nhà Vạn Gia Đống, đợi sau khi sang tên xong thì để con trai ông cụ đến nhà Vạn Gia Đống chở đi.
Đến ngày hẹn, Diệp Thư đến sớm đứng đợi ở cổng Cục quản lý nhà đất.
Đúng giờ, Diệp Thư thấy Thạch Lỗi dẫn một ông cụ khoảng 60 tuổi đến.
Thạch Lỗi giới thiệu hai người với nhau: "Ông Lý, đây là Diệp Thư."
Ông cụ gật đầu với Diệp Thư.
Diệp Thư vội vàng chào: "Ông ạ!"
Lúc này ông cụ mới có vẻ mặt tươi cười, Diệp Thư đi theo hai người vào trong, thủ tục đầy đủ nên việc sang tên diễn ra rất nhanh, bây giờ vẫn chưa có sổ đỏ, chỉ là đổi một tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, viết tên của Diệp Thư lên.
Diệp Thư cầm tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất viết tên mình, vui mừng đến mức muốn xoay vòng vòng, ông cụ trước khi đi còn nói: "Nể tình cháu gọi ta một tiếng ông, đồ đạc trong nhà ta cho cháu hết."
Diệp Thư vội vàng cảm ơn, và nói với ông cụ là lương thực đã được chuyển đến nhà Vạn Gia Đống rồi, đảm bảo đủ cân đủ lượng.
Nhìn ông cụ và Thạch Lỗi rời đi, Diệp Thư cũng chuẩn bị đến căn nhà mới của mình xem sao, lúc nãy ông cụ đã đưa chìa khóa cho cô rồi.
Tới nơi, Diệp Thư đi một vòng quanh căn nhà, phía sau nhà là một con hẻm nhỏ, đối diện cũng có người ở, nhưng nhìn sơ qua là kiểu mấy hộ gia đình chung sống trong một cái sân to.
Diệp Thư lại đi vòng ra cửa chính, mở cửa bước vào rồi đóng lại, sau đó mới mở cửa trong ra.
Đi một vòng quanh nhà, trong lòng cô vui lắm, mình cũng coi như có nhà ở thành phố rồi, sau này mua thêm vài căn nữa, để đó chờ tăng giá.
Hai đời Diệp Thư cũng chẳng có mong muốn gì lớn lao, chỉ mong có một ngôi nhà của riêng mình, tìm một người bạn đời phù hợp, sinh hai đứa con, sống một cuộc sống an yên, bình dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiều nay không có lớp, Diệp Thư quyết định dọn dẹp nhà cửa một chút, có thời gian còn có thể đến đây nấu nướng, bây giờ ở ký túc xá, muốn ăn gì ngon một chút cũng bất tiện.
Cô nhóm bếp lò trước, rồi nhóm lò sưởi, may mà trong siêu thị có rất nhiều củi, đều là do cô tự tay lên núi chặt lúc ở quê nhà, nhà kho không chứa hết nên cất tạm trong siêu thị.
Đổ đầy nước vào nồi lớn, cọ rửa sạch sẽ rồi lại đổ nước mới vào.
Bây giờ trời đã bắt đầu se lạnh rồi, Diệp Thư mặc thêm áo len quần len, không dùng nước nóng là cóng tay mất.
Tranh thủ lúc chờ nước sôi, Diệp Thư lấy chổi từ trong siêu thị ra, quét dọn hết một lượt tường.
Sau đó lại lau dọn sạch sẽ mặt giường đất, thấy chỗ nào không bốc khói nữa thì trải một lớp báo lên, rồi lại lấy từ trong siêu thị ra hai tấm thảm trải lên trên.
Lại lấy từ trong cửa hàng đồ bảo hộ lao động ra hai chiếc chăn bông trải lên trên thảm.
Không có ga trải giường phù hợp, Diệp Thư tìm một cái vỏ chăn đôi, xé ra làm ga trải giường, phần thừa thì gập lại là được.
Dọn dẹp giường đất xong, Diệp Thư mở tủ gỗ dưới đất ra, bên trong trống không, chẳng có gì cả.
Diệp Thư lấy thau múc nước nóng lau chùi tủ gỗ từ trong ra ngoài, sau đó cất vào siêu thị, ra đến sân rồi mới lấy ra phơi nắng cho khô.
Quay lại trong nhà, cô hắt nước lau nhà, quét qua một lượt rồi lại lấy giẻ lau kỹ vài lần. Đợi đến khi tủ gỗ khô hẳn thì mang vào đặt lại chỗ cũ, bên trong cũng lót một lớp báo.
Căn phòng coi như được dọn dẹp xong xuôi. Những phòng còn lại Diệp Thư dự định sau này sẽ dọn, hôm nay dọn xong phòng này là được rồi.
Dùng số nước nóng còn lại, Diệp Thư lau người, gội đầu, dọn dẹp bản thân xong xuôi mới lên giường đất nghỉ ngơi.
Nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, Diệp Thư thầm nghĩ cái sân rộng lớn này sau này là của mình rồi, trong lòng vui như mở cờ.
Vừa nghĩ vừa thấy hơi đói bụng, bèn lấy từ trong siêu thị ra một cái bàn nhỏ kiểu có thể đặt trên giường, rồi lấy thêm một đĩa sủi cảo đã luộc sẵn, vừa ăn vừa hưởng thụ.