Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 71



"Cháu gái, cháu đi tàu đến đâu vậy?"

Diệp Thư lạnh nhạt đáp: "Đến Bắc Thành ạ".

Thấy thái độ cô lạnh nhạt, bà lão bĩu môi, không thèm để ý đến cô nữa.

Lúc này, người đàn ông đối diện ngẩng đầu nhìn cô.

Diệp Thư lấy trứng ra định ăn sáng, lúc này đứa bé đã chạy xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy cô đang ăn trứng, lập tức không chịu.

"Bà ơi, cháu muốn ăn trứng."

Bà lão nói: "Trứng đâu mà ăn? Cháu vừa mới ăn sáng xong mà?"

Thằng bé liền nằm lăn ra đất, vừa lăn lộn vừa nói: "Cháu muốn ăn trứng gà, cháu muốn ăn trứng gà, chị gái kia ăn được, sao cháu lại không được ăn trứng gà?"

Bà lão thấy cháu trai nằm lăn ra đất, vội vàng trèo xuống, bế đứa bé lên, miệng nói: "Được rồi, bà cho cháu ngoan ăn trứng gà."

Bà lão bế đứa bé đứng dậy, mỉm cười nói với Diệp Thư: "Cô bé, cháu xem có thể cho cháu tôi một quả trứng gà được không?"

Bà lão vừa dứt lời, tay đứa bé đã giơ ra muốn chộp lấy túi của Diệp Thư, Diệp Thư nhanh tay lẹ mắt cầm lấy túi, nói với bà lão: "Không được, đây là lương khô của tôi, đưa cho cháu bà rồi tôi ăn gì?"

Bà lão lại nói: "Việc này dễ mà, cháu ăn của bà, hai bà cháu chúng ta đổi là được rồi".

Vừa nói, bà lão từ trong bọc của mình lấy ra một nắm bánh rau đen sì, định đưa cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhìn một cái, lắc đầu nói: "Không đổi."

Bà lão thấy Diệp Thư không đổi, lập tức lớn tiếng: "Cô bé này sao lại không có lòng thương người như vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ con, ăn của cháu một quả trứng thì có làm sao? Tôi đã nói đổi cho cháu mà cháu cũng không đổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thằng bé thấy bà nội không xin được trứng, lập tức lại khóc ré lên, vừa khóc vừa gọi: "Cháu muốn ăn trứng gà, cháu muốn ăn trứng gà."

Diệp Thư nhìn hai bà cháu dưới đất, bực bội lấy chăn trùm đầu.

Bà lão thấy Diệp Thư không để ý tới mình, chỉ đành mở bọc của mình ra dỗ dành cháu trai.

"Ngoan nào, ngoan nào, bà cho cháu ăn trứng gà." Hóa ra trong bọc bà lão đã mang theo trứng gà.

Bà lão chỉ là thấy Diệp Thư còn nhỏ tuổi, tưởng rằng cô nhút nhát, nghĩ rằng thấy trẻ con khóc lóc om sòm, kiểu gì cũng phải cho đứa bé một quả.

Không ngờ Diệp Thư lại là người cứng rắn, ngay cả việc bà lấy bánh rau đổi cũng không chịu.

Không phải Diệp Thư cứng rắn, mà là nhìn hai bà cháu họ không giống như không có tiền mua trứng gà, bà lão này mặc trên người bộ quần áo không có một miếng vá nào. Chưa nói đến đứa bé kia, mặc trên người một bộ đồ lính màu xanh rêu, nhìn có vẻ mới tám chín phần, nhìn là biết gia đình rất khá giả.

Đối với những người có đủ tiền mua một chiếc giường ngủ, điều kiện của họ có thể tệ đến mức nào? Chỉ là muốn lợi dụng cô mà thôi.

Buổi trưa Diệp Thư ăn bánh bao, họ cũng không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đối diện ăn bánh bột ngô, lại tiến lên nói hai câu, thấy người đàn ông không để ý tới họ, bà ta mới thôi.

Có lẽ là thấy đối diện là một người đàn ông to cao, đứa bé kia cũng không dám lăn lộn ăn vạ.

Diệp Thư cũng không quan tâm đến họ, chỉ cần họ không chọc đến cô, cô sẽ coi như họ không tồn tại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ga Bắc Thành, những người trong toa của họ đều xuống ở ga Bắc Thành, Diệp Thư cũng không vội, đợi mọi người xuống gần hết, cô mới xách túi xuống tàu.

Diệp Thư xuống tàu, thấy không ít thanh niên mang theo hành lý, chắc đều là đến Bắc Thành học tập, tuy đều gầy gò ốm yếu nhưng tinh thần phấn chấn, ngẩng cao đầu. Bởi vì Diệp Thư ngồi khoang nằm nên trên tàu không nhìn thấy bọn họ.

Diệp Thư ra khỏi nhà ga, nhìn những người trên quảng trường, ăn mặc chỉnh tề, trên người rất ít miếng vá, còn có không ít phụ nữ mặc váy. Mặc dù nhìn có vẻ gầy gò, xanh xao nhưng tinh thần phấn chấn, so với người ở quê Diệp Thư thì tốt hơn nhiều.

Diệp Thư muốn tìm người hỏi đường đến Đại học Bắc Thành.

Nhìn thấy phía trước có một bà lão, mặc một bộ đồ màu xanh lam, trông đã ngoài 60 tuổi, nét mặt lộ rõ vẻ xúc động, chắc là đến đón người thân.