Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 61



Diệp Thư muốn nhân lúc này kiếm nhiều một chút. Sau này dù có ở thành phố thì cũng cần phải đun củi, hơn mười năm nữa than sẽ bị hạn chế cung cấp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, ngoài việc đến trường lấy sách một lần, Diệp Thư còn xác nhận với thầy ngày thi đại học, sau này trừ khi có việc cần thiết cô sẽ không đến trường nữa.

Sau này hạn hán sẽ ngày càng nghiêm trọng, đến lúc đó nạn đói sẽ khiến người ta mất hết lý trí, cô một thân một mình lên huyện cũng không an toàn.

Lần này đến trường, Diệp Thư mang cho thầy giáo 50 cân ngô, lại lấy 50 cân khoai lang. Thầy nhất quyết không nhận, sống c.h.ế.t đòi đưa tiền cho Diệp Thư, không còn cách nào khác, cô đành nhận lấy mười đồng.

Thầy xúc động đến mức bật khóc, nói Diệp Thư đúng là ân nhân cứu mạng cả nhà thầy. Trong lòng Diệp Thư cũng rất khó chịu, bản thân rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại không thể nói với ai, cảm giác này thật tệ.

Từ trường học trở về, thời gian còn lại Diệp Thư đều ở trong làng.

Chớp mắt đã đến Thanh minh, Diệp Thư đi tảo mộ cho gia đình nguyên chủ, rồi lại lên núi đi dạo một vòng.

Lúc này trên núi toàn là người, ai nấy đều lên núi tìm đồ ăn, nhà nào trong xã cũng gần như hết sạch lương thực, chỉ cần là thứ gì có thể ăn được trên núi đều bị người ta hái hết mang về.

Đội trưởng lo lắng đến mức tóc bạc trắng cả đầu, từ Tết đến giờ không có một giọt mưa nào, sắp đến mùa gieo trồng vụ xuân rồi, lẽ ra lúc này phải cày bừa đất đai, nhưng bảo người ta xuống ruộng làm việc mà bụng không có gì bỏ vào thì lấy đâu ra sức.

Đàn dê của đội sản xuất đã bán hết từ mấy hôm trước rồi, người thì không có gì ăn, thực sự là không còn lương thực để nuôi chúng nữa.

Hai con bò còn lại chưa bán thì gầy trơ xương, ngày nào cũng chỉ ăn rơm rạ, chẳng được cho ăn hạt gì cả, lại còn phải cày bừa ngày ngày, sao mà không gầy cho được.

Từ ngày không phải chăn dê nữa, Diệp Thư đã xin phép đội trưởng cho mình không đi làm với lí do sắp thi đại học, cần ở nhà ôn tập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đội trưởng đồng ý ngay, không đi làm thì không có công điểm, chuyện này đâu có ảnh hưởng đến ai, hơn nữa, trong làng chưa có ai học đại học cả, nếu Diệp Thư thi đỗ thì cũng là mang lại vinh dự cho làng.

Diệp Thư mỗi ngày ở nhà đọc sách, đọc mệt rồi thì ra vườn vun đất.

Năm nay, Diệp Thư vẫn trồng trọt theo mô hình năm ngoái. Vườn trước trồng rau và ngô, vườn sau trồng toàn khoai lang và bí đỏ.

Bí đỏ năm ngoái Diệp Thư chưa ăn được bao nhiêu, cô đã đem cất hết ở trong siêu thị, chuẩn bị thi xong lên thành phố bán.

Diệp Thư còn đang nghĩ hay lắm thì không ngờ lại có người đến nhà vay lương thực. Đó chính là vợ người em thứ ba của ông nội Diệp Thư, Diệp Thư phải gọi là bà ba.

Bà ba đến tìm Diệp Thư vào buổi tối, vừa khóc vừa cầu xin Diệp Thư cứu giúp, nói rằng trong nhà đã hết sạch đồ ăn, người lớn có thể nhịn nhưng con trẻ thì không chịu được, xin Diệp Thư nể tình cùng chung một dòng m.á.u mà cứu giúp gia đình bà.

Thấy Diệp Thư lộ vẻ khó xử, bà ba vội vàng nói: "Nhà cháu chỉ có một mình, đất tự lưu lại nhiều, cháu ăn được bao nhiêu? Cho nhà bà một ít là cứu được mạng sống của cả nhà bà rồi!"

Nghe bà ba nói vậy, trong lòng Diệp Thư chợt giật mình, bà ba đã nghĩ vậy, chẳng lẽ những người khác cũng nghĩ như thế.

Xem ra phải nghĩ cách thôi.

Diệp Thư cho bà ba hai quả bí đỏ rồi tiễn người.

Diệp Thư nghĩ mãi rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách, cô chuẩn bị lấy 200 cân khoai lang, 50 quả bí đỏ chia cho mọi người trong làng, như vậy thì trên danh nghĩa là Diệp Thư không còn lương thực dự trữ, đỡ phải lo người khác dòm ngó.

Sau đó, Diệp Thư đến chuồng gia súc tìm ông lão, nói với ông ý định của mình, đương nhiên Diệp Thư không nói là sợ người khác dòm ngó, chỉ nói là thấy mọi người đói khổ trong lòng không đành, năm ngoái cô trồng được ít bí đỏ và khoai lang nên muốn chia cho mọi người, coi như là tấm lòng của cô.