Ngày tháng trôi qua trong chớp mắt, thoáng cái đã đến tháng sáu, vụ xuân đã kết thúc từ lâu, hiện tại là thời điểm tỉa cây cho ngô, cao lương, lúc trồng thì phải gieo hai ba hạt giống, đợi cây cao khoảng sáu cm thì nhổ bỏ những cây thừa, chỉ để lại một cây là được.
Diệp Thư ngoài việc chăn dê hàng ngày, còn phải phơi khô cỏ lợn mà trẻ con và người già không đi làm được cắt về, bó thành từng bó rồi chất vào nhà kho.
Hiện tại, buổi sáng Diệp Thư chăn dê, buổi chiều thì phơi cỏ, lúc rảnh rỗi thì đọc sách, cuộc sống cũng rất thoải mái.
Có lẽ là ông trời không nỡ nhìn Diệp Thư sống quá nhàn hạ, chiều hôm đó tan ca, Diệp Thư đang nhổ cỏ ở ruộng khoai lang sau nhà thì nghe có tiếng gõ cửa.
Diệp Thư mở cửa nhìn, là một người phụ nữ ngoài 50 tuổi, người phụ nữ chỉ cao khoảng 1m5, gò má cao, đuôi mắt xếch ngược, khóe miệng hơi trễ xuống, Diệp Thư chưa từng gặp qua.
Người phụ nữ thấy Diệp Thư mở cửa, không đợi Diệp Thư lên tiếng, tự ý chen vào trong, miệng nói: "Thư à, có chuyện tốt, rót cho bác cốc nước nào." Vừa nói vừa đi vào nhà, một phát ngồi phịch xuống giường.
Diệp Thư đi theo vào, nhíu mày hỏi: "Bác là...? Tìm cháu có việc gì vậy?"
Người phụ nữ tiến lên muốn kéo tay Diệp Thư, Diệp Thư rụt tay lại.
Người phụ nữ bĩu môi, lại ngồi xuống, sau đó cười nói: "Bác là dì Hai nhà họ Lương của cháu, bác đến đây đương nhiên là có chuyện tốt, Thư à, cháu cũng lớn rồi, nên tính chuyện chồng con đi thôi, nhà bác có thằng con trai thứ hai năm nay 20 tuổi, bằng tuổi cháu đấy. Bác thấy hai đứa hợp tuổi nhau, chọn ngày lành tháng tốt làm đám cưới luôn đi."
"Trước tiên, cháu còn không quen bác, càng không quen con trai bác, sau nữa là cháu còn muốn đi học, tạm thời không lấy chồng, bác về đi." Diệp Thư lạnh mặt nói.
"Con gái con đứa thì nên lấy chồng sớm là chính, cháu mà gả sang đó thì đẻ cho bác một đứa cháu trai bụ bẫm, việc chăn dê cháu cũng không cần làm nữa, bác thay cháu làm, tuổi còn trẻ nên tranh thủ kiếm thêm công điểm."
"À mà này, sau khi cưới xong, cho lão nhị sang đây ở, nhà chật quá, không đủ chỗ đâu."
Bà ta lại đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy tấm rèm cửa: "Cầu kì làm gì, thứ vải này treo ở đây phí quá, chi bằng tháo ra may cho em gái chồng một bộ quần áo." Nói rồi định leo lên giường tháo rèm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Thư tức đến run người, một phát kéo bà ta xuống, mặc kệ bà ta giãy giụa, kéo ra sân.
"Tôi đã nói là tôi không lấy chồng, ai cho bà cái gan đến đây lải nhải hả?" Diệp Thư tức giận nói.
Người phụ nữ bị Diệp Thư lôi ra ngoài cũng sừng sổ: "Con bé này đừng có cho mặt mũi mà không muốn, nhà chúng tôi không chê mệnh cứng khắc cha khắc mẹ mới đồng ý, cháu còn dám lên mặt với tôi à?"
Diệp Thư đẩy người phụ nữ ra cửa: "Bà đi đi, tôi sống thế nào không cần bà lo."
"Con khốn, mày dụ dỗ con trai tao còn không thừa nhận, hay là muốn dụ dỗ người khác hả? Mọi người đến mà xem, nó dụ dỗ con trai tôi đến làm việc cho nó, giờ thì trở mặt không nhận." Người phụ nữ lớn tiếng gào lên.
Lúc này là giờ mọi người đến nhà ăn lấy cơm, trên đường toàn là người qua lại, thấy bên này ồn ào nên xúm lại xem.
"Ai bảo con trai bà đến làm việc, tôi đã nói là tôi không quen con trai bà." Diệp Thư lớn tiếng cãi lại.
Mọi người xung quanh cũng bàn tán xôn xao.
"Tôi thấy khả năng cao là bà Lương nói bậy, con trai bà ta ai mà thèm, lười như hủi."
"Tôi cũng thấy thế, con bé Diệp Thư ngoan hiền, lễ phép, lần nào gặp tôi cũng chào hỏi."
"Chắc chắn là thế, hôm trước tôi còn thấy thằng con nhà bà Lương đi vào nhà Diệp Thư."
"Tôi cũng vài lần thấy thằng con nhà bà Lương đến sườn đồi Diệp Thư chăn dê."
Nhà họ Lương thấy người ta nói nhiều, càng được thể làm tới, vừa đập đùi vừa mắng: "Mày không ưng con trai tao thì đừng có dụ dỗ nó, nó làm việc cho mày xong rồi mày trở mặt không nhận người, con khốn, mày c.h.ế.t không tử tế được đâu."