Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 101



Mang ra ngoài phơi sương một ít, số còn lại cất vào tủ đông.

Vừa gói xong sủi cảo, dọn dẹp bàn xong thì Thạch Lỗi tan làm về.

Giờ này chắc chắn là chưa về nhà, tan làm là chạy thẳng đến đây.

Thạch Lỗi dựng xe đạp xong, kéo Diệp Thư vào nhà, thần thần bí bí nói với Diệp Thư: "Thư Thư, đoán xem anh mua gì cho em này?"

Không biết từ ngày nào Thạch Lỗi bắt đầu gọi Diệp Thư là Thư Thư, nói đây là biệt danh của Diệp Thư, vốn định gọi là Thư nhi, nhưng lại cảm thấy gọi Thư nhi hơi kì, giống như người lớn gọi con nít vậy.

Diệp Thư lắc đầu: "Đoán không được."

Trên mặt Thạch Lỗi mang theo nụ cười rạng rỡ, móc từ trong túi ra một cái hộp đưa cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhận lấy.

Thạch Lỗi ra hiệu cho Diệp Thư mở ra.

Diệp Thư không biết Thạch Lỗi đang giở trò gì, bất quá vẫn mở hộp ra.

Trong hộp là một chiếc đồng hồ hiệu Mai Hoa, chính giữa mặt đồng hồ nhỏ nhắn có một bông mai đỏ.

Diệp Thư ngẩng đầu nhìn Thạch Lỗi, Thạch Lỗi đang dùng ánh mắt cầu khen nhìn Diệp Thư.

Diệp Thư á khẩu, bất quá vẫn lộ ra biểu tình kinh hỉ.

"Mua cho em sao? Anh lấy đâu ra tiền vậy?" Diệp Thư lấy đồng hồ ra, đeo thử lên tay.

Từ ngày hai người yêu nhau, Thạch Lỗi đưa luôn sổ tiết kiệm cho Diệp Thư, mỗi tháng lĩnh lương cũng đúng hạn đưa cho Diệp Thư, sau đó Diệp Thư sẽ cho anh ít tiền tiêu vặt.

Thạch Lỗi không trả lời câu hỏi của Diệp Thư, cầm lấy đồng hồ đeo lên tay cho cô: "Có thích không?"

"Thích!" Nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trong lòng Diệp Thư ngọt ngào như được ngâm trong mật.

Tuy cửa hàng bách hóa có rất nhiều đồng hồ, thậm chí còn đẹp hơn chiếc này, nhưng cảm giác đeo trên tay lại khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt!

Thấy Diệp Thư thích, Thạch Lỗi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó mới trả lời câu hỏi vừa nãy của Diệp Thư.

Hoá ra là có một người bạn đến mượn tiền anh, muốn mua quà cho đối tượng, anh mới giật mình nhớ ra ngoài việc đưa sổ tiết kiệm và tiền lương cho Diệp Thư thì chưa từng mua quà gì cho cô.

Muốn mua quà cho Diệp Thư, mà tiền lương lại đã đưa hết cho cô rồi, may mà Thạch Lỗi vẫn có chút thu nhập ngoài luồng.

Thạch Lỗi học cơ khí, có thể sửa chữa các loại máy móc, thậm chí đồng hồ, máy may cũng có thể sửa, có lúc nhà máy khác có máy móc hỏng mà không sửa được cũng sẽ mời bọn họ đến.

Đương nhiên người ta cũng không để anh làm không công, ít nhiều gì cũng sẽ cho ít tiền hoặc đồ.

Từ ngày có ý định mua quà cho Diệp Thư, Thạch Lỗi bắt đầu tiết kiệm tiền, bình thường những việc lười không muốn đi bây giờ cũng chủ động nhận lời.

Cố gắng hai tháng trời mới để dành đủ tiền, lại phải nhờ người ta đổi lấy phiếu mua đồng hồ, hôm nay nhận được phiếu, lập tức xin nghỉ một tiếng chạy đi mua.

Nghe anh nói, trong lòng Diệp Thư cảm động muốn khóc, từ sau khi bố mẹ qua đời, đã lâu lắm rồi không ai đối xử tốt với cô như vậy.

Trong lòng cảm động, Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi bằng ánh mắt ngập tràn tình ý.

Cô không nhịn được kiễng chân hôn lên khóe môi Thạch Lỗi. Chỉ là sau khi hôn, cô mới nhận ra mình đã làm gì.

Mặt Diệp Thư đỏ bừng, dù sao thì cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây đều là lần đầu tiên cô chủ động hôn người khác.

Liếc nhìn Thạch Lỗi, thấy anh cứ đứng ngẩn ngơ, mắt mũi như muốn dán chặt vào một điểm, mặt còn đỏ hơn cả mình.

Diệp Thư phì cười, Thạch Lỗi thấy vậy càng đỏ mặt hơn, lườm Diệp Thư một cái rồi ôm cô vào lòng.

Thạch Lỗi không ngờ tặng quà lại có kết quả tốt như vậy, biết thế này đã tặng từ lâu rồi.

Ôm Diệp Thư trong lòng, Thạch Lỗi âm thầm quyết định sau này nhất định phải mua quà cho Diệp Thư nhiều hơn, Diệp Thư mà vui thì thể nào cũng có chuyện tốt.

Ôm một lúc, Diệp Thư đẩy Thạch Lỗi ra, hỏi anh có đói không, có muốn ăn sủi cảo không.

Thạch Lỗi nói ăn, Diệp Thư liền vào bếp luộc sủi cảo đông lạnh, mỗi loại nhân luộc một ít. Diệp Thư cũng chưa ăn, hai người cùng ăn luôn một thể.