Huyết Tẩy Ma Cà Rồng

Chương 20



Vào giờ nghỉ giải lao của buổi học ca sáng ngày giữa tuần, Dũng Thám Tử lớp 11B khua Sơn Nam thức dậy bằng giọng nói ồn ào như thanh la của cậu ta.

“Oh, sao học sinh ngoan ngoãn như cậu mà cũng ngủ gật trong giờ học thế này, Sơn Nam?”

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Sơn Nam ngủ gật trong giờ học. Sơn Nam không rõ là mình đã ngủ thiếp đi từ tiết học nào nữa. Nhưng hình như nhờ sự ảnh hưởng bí ẩn của người bạn cùng bàn lên các giáo viên mà Sơn Nam được ngủ một mạch không bị gián đoạn.

“Cậu qua lớp tớ làm gì thế, Thám Tử?”

Sơn Nam vươn vai, ngáp dài rồi hỏi Dũng Thám Tử.

Dũng Thám Tử nhìn ngó xung quanh như để tìm một dáng hình đáng sợ nào đó. Khi đã chắc chắn Nhật Vương không có ở đây, cậu ta mới đặt một cốc trà sữa lên mặt bàn của Sơn Nam.

“Cho cậu này, Sơn Nam! Nhìn cậu gầy và xanh lắm. Nhất là từ sau bữa trưa hôm thứ Hai cậu bị hội Femme Fatale ‘trừng phạt‘ thì tớ thấy cậu hình như xuống sắc hẳn!”

“Tớ không thích đồ ngọt.”

“Chậc, nhận đi mà. Trà Sữa hãng Phê Pha đấy. Tớ phải xếp hàng mãi mới mua được!”

“Vào vấn đề luôn nhé, Dũng Thám Tử. Cậu lại muốn hỏi tớ cái gì đó phải không?”

“Chà, cậu thông minh thật đó nha! Học sinh đứng thứ 5 trên Bảng xếp hạng điểm kiểm tra chất lượng đầu năm của khối 11 có khác.”

Nhắc về Bảng xếp hạng điểm kiểm tra chất lượng đầu năm, Sơn Nam lại rầu hết cả cõi lòng.

Chả là vào tối hôm qua, khi Sơn Nam đang ăn tối ở ngoài quán cơm bình dân gần trường, thì chuông điện thoại cậu bỗng reo lên. Sơn Nam nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên số của mẹ. Ba mẹ và Sơn Nam đã có thoả thuận là sẽ chỉ gọi điện vào cuối tuần để trao đổi tin tức nên Sơn Nam thực sự lo lắng trước những cuộc gọi đột xuất vào giữa tuần như thế này.

Quả nhiên, Sơn Nam mới chỉ vừa chạm vào nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói ‘A lô’ thì từ đầu dây bên kia, mẹ cậu đã cho cả quán cơm bình dân biết ‘Tiger Parent’ nghĩa là như thế nào.

Âm lượng từ điện thoại lúc đó lớn đến mức Sơn Nam phải vứt điện thoại vào ba lô mà tiếng nói của mẹ vẫn oang oang vọng ra ngoài. Khiến toàn bộ mọi người trong quán ăn đều đứng hình, có lẽ họ bắt đầu nhớ lại về mẹ của mình…

“Thế là thế nào? Tại sao con chỉ đứng hạng 5, lại còn bị xếp dưới tận hai đứa con gái? Con học hành cái kiểu gì vậy?”

Sơn Nam còn chưa kịp giải thích cho mẹ là học sinh trường Harmony kỳ lạ lắm: Chúng nó chơi bời khốc liệt thâu đêm suốt sáng, thậm chí chúng nó còn chả thèm ôn tập, hay đến trường để học trực tiếp… Thì mẹ lại ào ào nói tiếp một tràng.

“Kết quả thi của con chỉ như thế này là ba mẹ thấy không thể chấp nhận được. Con phụ công ba mẹ nuôi ăn học thật sự đấy. Con phải biết là con không chỉ học cho con mà con phải là tấm gương tốt cho em trai con nó noi theo.”

“Dạ.”

“Từ bây giờ, con liệu mà chấn chỉnh lại việc học đi. Bằng mọi giá, đến kỳ thi cuối học kỳ I, con phải xếp hạng Nhất cho ba mẹ mát mặt với bà con họ hàng, chòm xóm láng giềng. Nghe chưa?”

“Dạ.”

Sơn Nam chỉ biết đáp lại yêu cầu của mẹ bằng những từ ‘dạ’ một cách máy móc và vô hồn mà không dám biện minh gì. Chắc gì mẹ đã tin chuyện bí ẩn của bọn học sinh trường Harmony.

“Cuối tuần này con còn có kỳ thi vào đội tuyển Toán của trường đấy. Con PHẢI vào được đội tuyển ngay trong năm học lớp 11 này. Nên con liệu mà ôn tập rồi thi cử cho tốt vào.”

Sơn Nam còn chưa kịp hồi đáp ‘Dạ’ và nói lời chào tạm biệt thì mẹ đã dập máy luôn. Mẹ còn chả thèm hỏi xem dạo này Sơn Nam ăn uống, ngủ nghỉ ra sao. Mẹ chỉ quan tâm mỗi kết quả học tập và thứ hạng thi cử.

Trong lúc mặt mũi Sơn Nam đang tiu nghỉu như mất sổ gạo, phần vì bị mắng mỏ nơi đông người, phần vì choáng ngợp bởi những yêu cầu khó nhằn tới đây, thì Sơn Nam lại có niềm vui bất ngờ.

Ông chủ quán cơm, người mà trông rất cao to với bộ râu ria xồm xoàm nhìn dữ tợn như dân anh chị, đã miễn phí bữa ăn này và tặng thêm một voucher 7 bữa tối miễn phí cho Sơn Nam.

“Thằng nhóc, cố lên nha!”

Kèm theo lời động viên chân thành đó, là một cái vỗ vai mạnh như muốn sụp cả lưng Sơn Nam.



“Ê, Ê… Sao mặt cậu bỗng nhiên ngơ ngẩn thế này. Tập trung nào, tớ đã soạn sẵn một loạt câu hỏi cho cậu rồi đấy, chuẩn bị tinh thần mà trả lời đi, Sơn Nam!”

Giọng nói của Dũng Thám Tử kéo Sơn Nam trở về thực tại ngay lập tức.

“Câu hỏi thứ nhất đây, Sơn Nam. Tớ nghe đồn rằng cặp sinh đôi An Nhi và Yên Nhi đã viết xong một bài Rap Diss bêu xấu nguyên lớp 11D để biểu diễn vào tiết sinh hoạt cho tuần đầu tiên của tháng 10 tới. Cậu, Nhật Vương và Hồ Thu đã làm gì đắc tội với hội Femme Fatale đấy?”

“Sao cậu không hỏi trực tiếp An Nhi và Yên Nhi lý do họ viết ra bài Rap Diss đó nhỉ?”

“Haizzz, cậu cũng biết hai bạn ý đanh đá ra sao rồi mà. Câu hỏi tiếp theo đây. Nghe đồn rằng hội Femme Fatale với nhóm Hồ Thu, Nhật Vương đang tranh giành sự sủng ái của cậu. Cậu sẽ chọn đứng về phe nào?

“Trời, có phải phim cung đấu đâu. Sao lại dùng từ ‘sủng ái’ ở đây?”

“Sao cậu cứ luôn trả lời tớ bằng một câu hỏi vậy? Cậu trở nên lươn lẹo hơn bao nhiêu kể từ lần phỏng vấn hồi đầu tháng 9 rồi đấy. Có phải do sự ảnh hưởng từ con bé Hồ Thu kì quái ngồi cùng bàn phải không?

“Hồ Thu hoàn toàn bình thường như tớ và cậu thôi.”

“He he. Cậu thật thiếu hợp tác đó nha, Sơn Nam.”

Dũng Thám Tử buông một nụ cười nửa miệng trông rất tự tin. Cậu ta từ từ đứng lên, rồi ra kéo rèm cửa sổ xuống, làm cho khu vực chỗ ngồi của Sơn Nam bị tối đi đáng kể. Sau đó, Dũng Thám Tử lấy điện thoại ra, bật chế độ flash, rồi đặt điện thoại lên bàn. Ánh sáng flash từ điện thoại hất thẳng vào mặt cậu ta tạo nên một hiệu ứng khá ư là ghê rợn.

“Cậu lại bao che cho họ rồi. Nghe tiếng tim cậu đập mạnh hơn bình thường là tớ biết ngay. Kìa, trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi rồi đó. Toàn bộ ngôn ngữ cơ thể cậu đều chứng tỏ cậu đang nói dối. Hết chối cãi rồi nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cậu để đèn như này làm tớ bị nóng mặt toát mồ hôi chứ sao!”

“A, Hồ Thu!”

Dũng Thám Tử reo lên khi Hồ Thu đã về lại bàn học. Khuôn mặt và tóc mái của Hồ Thu lấm tấm những giọt nước. Hình như cô nàng vừa đi rửa mặt về.

“Tặng cậu cốc trà sữa Phê Pha này. Tớ phải xếp hàng mãi mới mua được đấy. Uống đi rồi cho tớ hỏi vài câu.”

Dũng Thám Tử đẩy cốc trà sữa từ mặt bàn Sơn Nam trượt sang phía mặt bàn của Hồ Thu.

“Ơ, cậu vừa cho tớ mà!”

“Nhưng cậu bảo là cậu không thích đồ ngọt còn gì, Sơn Nam.”

Dũng Thám Tử cười xảo trá.

“Đừng uống, Hồ Thu…”

Sơn Nam chưa nói hết câu, Hồ Thu đã uống một lèo hết cốc trà sữa Phê Pha size XL 500ml. Sơn Nam nhận thấy những ‘sinh vật’ như Hồ Thu và hội Femme Fatale có khả năng hút trà sữa hoặc sinh tố siêu nhanh so với người bình thường.

“…Bởi tớ lỡ cắm ống hút và uống trước đó rồi mà. Rồi, không kịp cản cậu nữa!”

Hồ Thu ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Sơn Nam tỏ ý không hiểu. Cô nàng vẫn đang hút lấy hút để những viên trân châu cuối cùng còn lại nơi đáy cốc trà sữa đến hóp cả má.

“He he, các cậu tiến triển như vậy là hơi bị nhanh đó nha. Đã ’hôn gián tiếp’ rồi cơ đấy.”

Dũng Thám Tử hết chỉ tay vào Hồ Thu rồi lại chỉ tay sang Sơn Nam.

“Oẹ! Cậu nói gì kinh tởm thế, sao lại có thể suy diễn như thế được?”

Hồ Thu đứng bật dậy, mặt cô nàng đỏ bừng lên. Sơn Nam có thể cảm thấy ngay cả thân nhiệt Hồ Thu cũng đang tăng cao dần theo sự tức giận của cô nàng.

“Tớ phải cho vụ này lên trang chủ báo điện tử của trường mới được!”

Dũng Thám tử khoe ra một tấm thẻ. Ngoài ảnh chân dung của chính cậu ta có chỉnh filter cho đẹp trai lên thì thông tin trên tấm thẻ như này:

Võ Việt Dũng

Lớp 11B

Chủ tịch clb Báo Chí

THPT Harmony

“Ghép với những tin đồn giật gân của bữa trưa đen tối lần trước thì tớ thấy câu chuyện đã rõ ràng hơn nhiều rồi đấy, đôi chim câu đang yêu ạ!”

Dũng thám tử bắt đầu cười như một nhân vật phản diện điên loạn mà bình thường người ta chỉ thấy trên phim ảnh. Cậu ta cầm lại điện thoại, tắt flash đi và liên tục bấm bấm trên màn hình.

“Mua ha ha ha! Tựa bài báo sẽ là: Báo động tình trạng Gen Z yêu đương ngày càng nhăng nhít. Chân dung Nam Núi lớp 11D – trường THPT Harmony – nhìn thì tầm thường nhưng khiến 3 nữ thần sắc đẹp hội Femme Fatale và cáo nhỏ Hồ Thu đánh nhau đến bươu đầu mẻ trán.”

Dũng Thám Tử lại để tay phải lên cằm ra chiều đang suy luận căng thẳng lắm, bắt chước phong thái của một chàng thám tử học sinh rất nổi tiếng trong manga.

“…Và phần nội dung sẽ thêm chút tin đồn giật gân về mối quan hệ tay ba vô cùng nhập nhằng giữa Nhật Vương – Hồ Thu – Sơn Nam. Oh, phải khai thác thêm vụ Xuyến Chi lớp 11C té xỉu trước vẻ đẹp nam thần của Nhật Vương mới được. Khéo lại có tình tay bốn ở đây. Phần quan trọng nhất bài báo sẽ là QR Code ví điện tử để donate cho tác giả ở ngay phần cuối bài. Các cậu thấy ổn không?”

Dũng Thám Tử vừa nói vừa soạn thảo ghi chú nhanh như chớp trên điện thoại. Sau đó Dũng Thám Tử chạy biến đi ngay, trước khi nắm đ.ấ.m của Hồ Thu chạm tới được cậu ta.

“Ổn ổn cái… quần què! Cậu đứng lại ngayyyy!

Hồ Thu đã trèo lên mặt bàn. Cô nàng chuẩn bị bước chân sang bàn bên cạnh thì nghe thấy  Sơn Nam khuyên nhủ với giọng nhẹ bẫng.

“Kệ Dũng Thám Tử đi. Cứ để cậu ta viết nhăng viết cuội như thế cũng được.”

“Nhưng…Nhưng…”

Hồ Thu lắp bắp. Mặt cô nàng vẫn đỏ bừng bừng.

“Cậu đâu có muốn tất cả học sinh ở trường Harmony biết sự thực về buổi trưa hôm thứ Hai, phải không?”

Hồ Thu đã về lại chỗ ngồi, cô nàng gục mặt lên bàn. Hai bàn tay Hồ Thu co lại thành nắm đấm. Thân người cô nàng đang run run lên như thể đang khóc nhưng đột ngột dừng ngay lại khi Sơn Nam đề nghị:

“Đừng giận nữa mà! Hết giờ tớ mời cậu cốc trà sữa vậy nhé!”

“Ô long nhài sữa. Hãng Phê Pha. Size 3XL, 1,5l. Full Topping.”

Hồ Thu đưa ra yêu cầu trong khi vẫn gục mặt trên đôi cánh tay.

“Uh. Tớ nhớ rồi!”

Mập

Sơn Nam mỉm cười. Nếu là trước đây hẳn cậu sẽ rất bối rối với kiểu ‘con người’ có thể uống được trà sữa size khủng như vậy…


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com