Ở trường Harmony, vào buổi học ca sáng thì các học sinh sẽ học những môn bắt buộc như Toán, Văn, Ngoại Ngữ, Lịch Sử, Giáo Dục Thể Chất, Giáo Dục An Ninh Quốc Phòng, Hướng Nghiệp, Trải Nghiệm… theo phòng học cố định để duy trì tinh thần đoàn kết giữa các học sinh như kiểu lớp học truyền thống ngày xưa.
Nhưng đến buổi chiều thì học sinh sẽ đến các phòng học khác nhau để học các môn tự chọn theo thời khóa biểu riêng.
Có lẽ do Hồ Thu chọn tổ hợp các môn tự chọn khác với Sơn Nam nên cậu chưa bao giờ gặp Hồ Thu tại các lớp của mình vào buổi chiều.
“Thực tình tớ hiện không biết Hồ Thu đang ở đâu luôn. Tớ cũng không biết buổi chiều Hồ Thu sẽ học ở những lớp nào…”
Sơn Nam ngập ngừng thử thuyết phục Xuyến Chi.
“…Cậu nên đợi đến sáng mai, rồi qua lớp 11D hỏi cô ấy nha.”
“Nhưng Orange có khả năng sinh mèo con trong hôm nay, bụng nó to lắm rồi. Tớ không đợi lâu như vậy được. Cậu phải giúp tớ tìm ra Hồ Thu ngay bây giờ.”
Thấy Xuyến Chi cương quyết không chịu bỏ cuộc tìm kiếm, Sơn Nam thở dài. Số lần thở dài của cậu từ khi đến trường Harmony này có lẽ đã bằng số lần thở dài của cả cuộc đời từ trước đến nay cộng lại rồi.
Sơn Nam lê tấm thân đang đau nhức cùng Xuyến Chi ra Phòng Giáo Vụ, nhưng hiện Phòng Giáo Vụ đã đóng cửa nghỉ trưa.
Cậu liều gọi điện vào số cô giáo phụ trách Phòng Giáo Vụ xin thông tin về thời khóa biểu của Hồ Thu nhưng cô từ chối thẳng, với lý do là cô có trách nhiệm phải bảo mật thông tin của từng học sinh.
(Không lẽ phá cửa Phòng Giáo Vụ để lấy thông tin trên máy tính nhỉ?)
Sơn Nam nhanh chóng gạt khỏi đầu phương án nguy hiểm đó. Nguy cơ bị đuổi học là 100% nếu bị phát hiện ra.
Đột nhiên, một cái tên lướt qua tâm trí Sơn Nam. Nếu gọi cho kẻ ấy thì khả năng cao cậu sẽ biết ngay Hồ Thu đang ở đâu. Nhưng nếu gọi cho Dũng Thám Tử lấy thông tin như thế thì ‘Game’ lại quá dễ. Mà khéo cậu ta lại bắt trao đổi thông tin gì khác thì cũng thiệt.
Sơn Nam cũng tính gọi cho Nhật Vương nhưng khả năng cao Sơn Nam sẽ bị Nhật Vương trêu ghẹo đến phát ngượng cho mà xem.
Mà bỗng nhiên, Sơn Nam thực sự muốn tự mình tìm ra Hồ Thu đang ở đâu mà không cần nhờ vào bất cứ ai cả.
Cứ đi lang thang trong hành lang, không có đích đến, đôi chân Sơn Nam tự quay về lớp 11D của cậu. Đằng sau cậu là Xuyến Chi vẫn lo lắng chạy theo từ nãy.
Buổi học sáng nay, mùi hương hoa ly từ Hồ Thu toả ra nồng nàn hơn hẳn mọi khi. Kèm theo đó là thái độ có phần giận dỗi thể hiện ra mặt của cô nàng khiến Sơn Nam không tập trung vào học hành được gì hết.
Hiện tại mùi hương hoa quen thuộc ấy vẫn còn phảng phất trong không khí và lại xộc thẳng vào mũi Sơn Nam khi cậu bước chân vào phòng học lớp 11D, đánh thức một ý tưởng trong cậu…
Chuyện này bắt đầu trở nên dần giống như một trò chơi với Sơn Nam.
“Đi thôi, Xuyến Chi! Chúng ta sẽ tìm ra con cáo nhỏ đó ngay thôi .”
“Mèo… Mèo chứ Sơn Nam.”
Sơn Nam không vội đính chính với Xuyến Chi. Sơn Nam nhắm chặt hai mắt lại, cậu tạm ẩn đi thị giác để tăng độ nhạy của khứu giác lên.
Sơn Nam bắt đầu lần mò từ bàn học của mình và Hồ Thu như một người mù. Cậu đi theo hướng di chuyển của mùi hương còn sót lại rồi đi ra phía cửa lớp.
“Eo… cậu làm gì đó Sơn Nam. Kìa! Coi chừng cái bàn.”
Lời cảnh báo của Xuyến Chi không ăn thua lắm. Sơn Nam huých phải vài cái bàn, vài cái ghế khi vừa nhắm mắt vừa đi như vậy. Thể nào tối về những chỗ bị va chạm lại bị tím bầm lên cho mà xem.
Ở hành lang thì đường đi có dễ hơn chút, lại không có vật cản gì cả. Sơn Nam có thể bám vào tường mà đi.
“Ối, coi chừng cầu thang.”
Tuy Xuyến Chi cảnh báo hơi muộn, nhưng có lẽ may nhờ tổ tiên ông bà nội ngoại gánh còng lưng, Sơn Nam chỉ bị hụt chân ở nhịp thang đầu tiên thôi chứ vẫn giữ được thăng bằng, không bị ngã lộn cổ.
Khi ngửi thấy mùi hương hoa ly đậm đà dần trong không gian thì Sơn Nam đã biết mình đi đúng hướng.
(He he, game quá dễ!)
Cảm giác rằng đây đã là điểm cuối cùng. Sơn Nam mở choàng mắt ra, cậu khá là hoảng hốt khi thấy mình đang đứng trước một căn phòng mà có poster treo ngoài cửa ghi là:
Clb Kick Boxing.
Phòng tập Kick Boxing nồng nặc mùi hương hoa ly đến khó thở, đến mức có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người ta, như thể nói lên tâm trạng hiện tại của chủ nhân mùi hương.
Sơn Nam chưa bao giờ đặt chân vào những nơi như phòng tập Gym hay Boxing nên cậu khá choáng khi nhìn thấy toàn bộ tường của căn phòng đều được ốp gương bóng loáng.
Phòng tập được chia làm hai khu vực bởi một đường chạy được bố trí chính giữa. Cuối đường có 3 cái lốp xe với kích cỡ tăng dần. Sơn Nam tò mò không biết lốp xe thì dùng để làm gì ở đây.
Ở khu vực bên phải, có một cái giá bầy loại tạ tay theo cặp có đánh số kg từ 2kg cho đến tận 50kg. Dưới sàn của khu vực đó còn có cả một tạ đòn dài, có gắn sẵn 3 bánh tạ mỗi bên với 10kg 1 bánh.
Bên trái của phòng, ngay sát vách tường có khoảng 3 bao cát được treo trên trần. Nhìn vẻ trầy trụa bên ngoài thì có thể thấy mọi người đến câu lạc bộ đều luyện tập rất chăm chỉ. Khu vực này nhìn nổi bật hơn hẳn bởi có sàn đấu Boxing với dây chằng 4 mặt đúng tiêu chuẩn.
Hồ Thu đang ở trên sàn đấu Boxing một mình. Cô nàng đã cột tóc đuôi ngựa thành chùm sau đầu. Hồ Thu đang mặc nguyên cây đen gồm quần short và áo n.g.ự.c thể thao.
Ruỳnh. Ruỳnh
Bằng đôi găng Boxing to bự, nhìn thật không hợp với cẳng tay mảnh mai, Hồ Thu liên tục đ.ấ.m phải, đ.ấ.m trái, lên gối, đá liên hoàn vào cái hình nhân tội nghiệp.
“Oh…Thật đáng ngưỡng mộ.”
Xuyến Chi ngắm nhìn Hồ Thu mà cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thật bạo lực thì có.”
“Tớ không nói hành động của cô ấy. Tớ nói về ngoại hình của cô ấy cơ.”
“Ừm.”
“Hồ Thu tuy trông rất nhỏ nhắn nhưng tỉ lệ cơ thể lại chuẩn. Eo nhỏ, chân dài, vòng nào ra vòng nấy. Nhất là ‘tâm hồn’ cô ấy trông thật hấp dẫn.”
“Ừm, Hồ Thu có đôi mắt đẹp”
Mập
“Haizzz, đã có ai từng bảo cậu còn non và xanh lắm bao giờ chưa, Sơn Nam?“
Xuyến Chi thở dài nhìn Sơn Nam một cách ái ngại.
“Hừm, có Nhật Vương từng bảo thế.”
“Ohhhh. Hồ Thu có cả cơ bụng số 11 kìa. Ủa, sao cậu lại quay mặt đi thế, Sơn Nam?”
Xuyến Chi rú lên một cách phấn khích. Rồi cô nàng vòng ra sau lưng Sơn Nam và ra sức đẩy cậu tiến về phía sàn đấu.
“Nhờ cậu hỏi cô ấy vụ con mèo Orange dùm tớ được không?”
Xuyến Chi lắp bắp. Cô nàng xem ra còn hướng nội hơn cả Sơn Nam.
Hồ Thu dừng đ.ấ.m đá lại khi thấy người tới. Cô nàng khoanh tay, tựa người vào dây chằng nhìn xuống. Đôi lông mày thanh tú của Hồ Thu nhíu lại khi nhận ra Sơn Nam.
“Hồ Thu ơi.”
Sơn Nam có thoáng chút do dự trong cách xưng hô.
“Con mèo màu cam hôm trước đâu rồi cậu?”
Dù sao Sơn Nam cũng đã chiến thắng trong cuộc quyết đấu ‘Đường đua sinh tử‘ vào giờ Thể Chất lần trước, nên cũng không cần phải ép Hồ Thu phải gọi cậu bằng ‘anh’ làm gì cho không khí nó căng thẳng ra.
“Ừm, nếu cậu chịu lên đây đấu một trận Boxing với tớ thì tớ sẽ nói cho mà nghe!”
Như để uy h.i.ế.p tinh thần Sơn Nam, Hồ Thu tung người, đá liền hai phát vào đầu của hình nhân trên sàn.
(Thế này đích đến sau đó của mình sẽ là nghĩa trang chứ không phải là phòng y tế nữa.)
“Lên đi Sơn Nam, tớ cổ vũ cho cậu đấy. Cướp lại con Orange về đây cho tớ!”
Xuyến Chi nhiệt tình đẩy Sơn Nam về phía trước.
”Cậu đi mà lên, tớ không muốn chết!”
“Hức hức… Cậu…Cậu… dám quát tớ. Đồ gia trưởng!”
Bị mắc kẹt giữa hai nữ quỷ: một người thì luôn đòi quyết đấu còn một người thì đụng tí là khóc. Sơn Nam chỉ muốn chạy trốn ra khỏi căn phòng địa ngục này ngay và luôn.
May mà Hồ Thu cảm thấy áy náy trước nước mắt của Xuyến Chi. Hồ Thu nhẹ nhàng nhảy qua dây chằng sàn đấu và tiếp đất bằng một động tác đẹp mắt. Sau đó, cô nàng tháo đôi găng Boxing ra rồi vỗ nhè nhẹ lên vai Xuyến Chi để an ủi.
“Cậu xin lỗi bạn ấy ngay đi còn chờ gì nữa!”
“Hả?
Sơn Nam đã phải vận dụng hết mọi loại tư duy logic, tư duy chiến lược, tư duy hệ thống thậm chí cả tư duy ngược mà vẫn không biết mình sai ở đâu.
“Xin lỗi cậu nha, Xuyến Chi!”
Để kết thúc chuyện này thật nhanh. Sơn Nam đành chiều các bạn gái cho xong. Cậu chợt nghĩ tới bệnh sợ gái của Nhật Vương và thầm mong ông bà tổ tiên phù hộ cho cậu không bị giống như Nhật Vương.
“Tớ gửi con mèo ở nhà một người quen. Tan học tớ sẽ dẫn cậu tới mang nó về nhé.”
“Mình đi ngay bây giờ được không, Hồ Thu? Orange sắp sinh mèo con tới nơi rồi?”
“Xuyến Chi này…”
Hồ Thu bặm môi lại, hình như để cố kiềm chế một nụ cười.
“Mèo đực không đẻ con được đâu!”
“Nhưng bụng nó to lắm rồi mà?”
“Ừ, bụng nó to thật, cả bi của nó nữa, không như của…”
Hồ Thu bỏ lửng câu nói, rồi cô nàng quay ra nhìn Sơn Nam bằng ánh mắt giễu cợt mà trông cũng bỉ ổi chưa từng thấy.
Sơn Nam lại nhớ về vụ bộ đồng phục thể thao dính m.á.u của cậu lúc ở phòng y tế bị Hồ Thu ra lệnh cho Nhật Vương đem đi tiêu huỷ.
Mặt Sơn Nam bắt đầu dần đỏ nhừ lên như quả cà chua chín nẫu.