Sơn Nam băn khoăn không biết nên chọn ngôi nhân xưng như thế nào cho phù hợp khi gặp lại Hồ Thu tại lớp học.
Buổi sáng nay, do nhìn phù hiệu trên áo đồng phục kết hợp với hình thể nhỏ nhắn của Hồ Thu mà Sơn Nam nghĩ cô nàng thuộc khối 10 nên cậu đã tỏ thái độ như một đàn anh với đàn em nhỏ tuổi. Không ngờ rằng Hồ Thu và Sơn Nam bằng tuổi nhau, lại còn học chung lớp 11D.
Sơn Nam nghĩ lẽ ra cậu phải cẩn trọng trong suy đoán hơn, một người mặc áo đồng phục mang phù hiệu của học sinh lớp 10 thì cũng đâu có nghĩa là người ta học lớp 10. Có thể do người ta không cao lớn lên đáng kể sau một năm học nên người ta thấy không cần thiết phải sắm áo đồng phục mới làm gì cho tốn kém. Nhà trường cũng không yêu cầu điều đó.
Khi Sơn Nam đi về bàn của mình phía cuối lớp, cậu cảm thấy m.á.u nóng dồn dần lên gò má và chân tay thì vô cùng thừa thãi thế nào ý. Sơn Nam xấu hổ đến mức chỉ muốn đào đất chui xuống ngay.
Sơn Nam tự trấn an bản thân rằng cậu không nhát gái như Nhật Vương, chẳng qua do Sơn Nam thấy ngượng ngập vì có chút nhầm lẫn về tuổi tác. Ai bảo Hồ Thu nhìn trông trẻ con quá đi. Thật, nếu cô nàng xuống trường cấp 2, chui vào lớp 8 học thì cũng chẳng ai thắc mắc gì cả đâu.
“Chào…Hồ Thu.”
Sơn Nam nhẹ nhàng chào hỏi Hồ Thu, cậu có đôi chút ngập ngừng khi đã tiến đến gần bàn của mình, cái bàn mà giờ đây không còn là của riêng cậu nữa.
Hồ Thu đang tựa đầu bên cửa sổ, lơ đãng ngắm lá rơi trong gió dưới sân trường. Nghe tiếng của Sơn Nam, Hồ Thu chậm rãi quay ra làm hương hoa ly nồng nàn bay về phía Sơn Nam khi mái tóc bồng bềnh của cô nàng chuyển động theo cơ thể nhỏ nhắn ấy.
Hồ Thu mỉm cười, gật đầu đáp lại lời chào. Khi Hồ Thu ngước mắt lên nhìn Sơn Nam bằng đôi mắt nâu lóng lánh, tựa như đáy mắt cô nàng chứa nguyên một hồ nước trong veo vào mùa thu, Sơn Nam đã hiểu tại sao tên của cô nàng là Nguyễn Hồ Thu.
Mập
“Cậu là Dương Sơn Nam nhỉ?”
“Gọi anh là Sơn Nam thôi.”
Hồ Thu cau mày, đôi môi cô nàng mím chặt, bàn tay nhỏ đang đặt trên mặt bàn siết lại thành hình nắm đ.ấ.m trước khoảnh khắc Sơn Nam lỡ lời.
“Ai là ‘anh’ cơ…?”
Hồ Thu gằn giọng, cô nàng không thèm che giấu sự phẫn nộ trong thái độ của mình. Con gái ở tuổi này thường không thích con trai bằng tuổi đòi làm anh. Hồ Thu cũng không phải là ngoại lệ.
“Thế em sinh tháng mấy?”
“Tháng 8. Của năm 2008.”
Hồ Thu trả lời cộc lốc, không dùng chủ ngữ. Hồ Thu nhấn mạnh giọng nói khi nhắc đến năm sinh của cô nàng. Như muốn thể hiện rằng Sơn Nam và Hồ Thu bằng tuổi nhau đấy, Sơn Nam liệu hồn đừng có tỏ thái độ như thể cậu là đàn anh với Hồ Thu.
“Anh sinh tháng 2. Của năm 2008. 16 năm trước lúc anh đã biết đi, thì em có thể còn chưa biết bò đâu. Rõ ràng anh lớn hơn còn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hồ Thu há hốc miệng, mắt mở tròn xoe hết cỡ, có vẻ cô nàng cũng chưa biết phải phản bác lại như nào. Thì rõ với trẻ sơ sinh, dù chỉ hơn nhau 1 tháng tuổi thôi là phát triển vượt xa nhau về cân nặng và kỹ năng luôn. Nên hơn kém nhau tận 6 tháng thì quả là một vấn đề quan trọng nếu quay ngược thời gian lại.
“Chưa kể, anh cũng phải cao hơn em ít nhất 25cm đấy.”
Bản thân Sơn Nam cũng kinh ngạc khi cậu có thể đối đáp lươn lẹo, trơn tru với Hồ Thu như vậy. Cậu cũng muốn xưng hô bằng vai phải lứa với Hồ Thu lắm chứ bộ. Nhưng tại sáng nay đã lỡ thể hiện thái độ đàn anh với cô nàng rồi nên giờ sửa lại cũng khó.
Thật may là tiếng chuông đã reo lên, báo hiệu giờ học bắt đầu, đám học sinh lại cuống cuồng ổn định chỗ ngồi trước khi giáo viên vào lớp. Học sinh trường Harmony có ưu điểm là tính kỷ luật cao và tôn trọng giáo viên.
Sơn Nam cũng vội vàng về chỗ ngồi. Cậu thầm cảm ơn tiếng chuông đã giải thoát mình khỏi tình huống sượng trân này. Cậu tự nhủ bản thân lần sau phải nhớ mà tỏ thái độ đúng mực với Hồ Thu, liệu hồn đừng làm cô nàng bực mình.
Sơn Nam nhanh chóng lấy sách, vở, hộp bút ra bày lên bàn và khéo xếp chúng sao cho không bị lấn sang phía bàn của Hồ Thu. Sơn Nam tò mò khi thấy bàn Hồ Thu trống trơn. Cũng không thấy có động thái gì cho thấy Hồ Thu sẽ mang sách vở ra để chuẩn bị cho tiết học. Chắc chắn Hồ Thu không thể quên mang sách vở vì sáng nay Sơn Nam chứng kiến Hồ Thu đã phải thu gom sách, vở, đồ dùng học tập, khi chúng rơi vãi lung tung lúc cô nàng lái cái xe đạp lao thẳng vào bức tường hàng rào nhà người ta.
Sơn Nam hết đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác vì Hồ Thu.
Tiết học dù chỉ mới bắt đầu chưa được 10 phút, nhưng Sơn Nam đã thấy Hồ Thu lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài. Đầu cô nàng bắt đầu gục lên gục xuống như gà ăn thóc nhìn rất buồn cười. Sau một quãng thời gian cố gắng giữ mình tỉnh táo mà xem ra không hiệu quả lắm. Hồ Thu buông xuôi, mặc cho Thần Hypnos quyến rũ mình. Cô nàng từ từ nằm gục xuống bàn, mặt úp vào hai cánh tay mảnh dẻ, rồi ngủ khò luôn.
Dựa vào hơi thở đều đều của Hồ Thu, Sơn Nam đoán Hồ Thu đã ngủ say, rất say là đằng khác – ngay trong giờ học. Có khi nào việc ngủ này cũng nằm trong tính toán của Hồ Thu không nhỉ? Bởi cô nàng có thèm lôi sách vở ra để học hành ngay từ đầu đâu.
Sơn Nam đoán chừng giấc ngủ của Hồ Thu sẽ sớm phải kết thúc khi giáo viên nhìn thấy thôi. Thầy giáo dạy Toán đang đứng trên bục giảng, vị trí này rất dễ nhìn bao quát toàn cảnh không gian lớp học, thầy sẽ sớm phát hiện ra có đứa làm việc riêng – mà cụ thể là ngủ gật trong giờ Toán của thầy.
“Chỗ này các con đã hiểu chưa?”
Thầy giáo viết vài dòng trên tấm bảng đen xong xoay người lại, thầy nhìn lướt từng khuôn mặt học sinh để xem chúng có thật sự hiểu bài không. Ánh mắt thầy giáo dừng lại ở bàn của Sơn Nam lâu hơn bàn khác. Thầy đã phát hiện ra sự bất thường của những học sinh bàn này.
Nhưng trái ngược với suy đoán của Sơn Nam. Thầy giáo không nói gì cả, thầy tiếp tục giảng bài như thể bên cạnh Sơn Nam là một Hồ Thu đang hoàn toàn tỉnh táo, ngoan ngoãn nghe giảng, chăm chỉ viết bài.
Như ở trường cũ của Sơn Nam, thể nào học sinh cũng được nhận một viên phấn phi từ bục giảng xuống bàn học thay cho lời nhắc nhở. Dường như giáo viên nào cũng có khả năng ném phấn bách phát bách trúng, đến mức Sơn Nam đoán có khi ném phấn cũng là một môn học chính quy mà các thầy cô phải học hành, thi cử chăm chỉ khi còn là sinh viên ở trường Sư Phạm cũng nên.
Sơn Nam quay ra nhìn Hồ Thu để xác nhận lại. Rõ ràng bên cạnh Sơn Nam đây, cô nàng vẫn đang ngủ ngon lành. Còn trên bục giảng, thầy giáo vẫn say sưa giảng bài, thi thoảng ánh mắt thầy có liếc về bàn của Sơn Nam một cách không cam tâm nhưng cuối cùng thầy nhất quyết mặc kệ trạng thái của Hồ Thu.
Hồ Thu vừa đổi tư thế ngủ, gương mặt bầu bĩnh mang nhiều nét trẻ thơ của Hồ Thu vẫn gối lên hai cánh tay, giờ đã xoay về phía Sơn Nam. Đôi môi hồng đào hơi hé mở, làn hơi thở nhẹ nhàng mang mùi hương hoa ly, đánh thức một cảm xúc rất lạ trong tâm trí Sơn Nam khiến cậu càng khó tập trung vào bài giảng của thầy giáo.
Bây giờ Sơn Nam không rõ Nhật Vương hay Hồ Thu, ai mới là người gây rắc rối nhất cho Sơn Nam. Ít ra Nhật Vương còn ngồi yên tại chỗ của cậu ấy trong các giờ mà giáo viên nghiêm túc, khó tính.
Nhưng còn Hồ Thu thì ngủ trong mọi tiết học. Và lạ thay là không giáo viên nào có ý định đánh thức cô nàng dậy cả. Kể cả cô Vy Oanh chủ nhiệm dạy môn Văn, vốn nổi tiếng kỉ luật và khó tính cũng bỏ qua cho Hồ Thu trong tiết Văn của cô.
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu của Sơn Nam. Liệu cậu có đang gặp ảo giác? Hay là các thầy cô không nhìn thấy vấn đề như cách Sơn Nam nhìn nhận nhỉ?