Huyết Tẩy Hoàng Thành

Chương 7



20

 

Nhưng Cố Cẩn Thần lại để mặc Hiền tần thất vọng.

 

Lần này Cố Giác đã khôn hơn, biết xông ra chịu thay hình phạt cho Hiền tần.

 

Chỉ tiếc hắn không biết, roi lần này ta đã cho người tẩm thêm thuốc.

 

Nghe nói đêm đó Cố Giác sốt cao không dứt.

 

Giữa đêm vừa kinh hãi vừa hoảng loạn,trở nên điên điên khùng khùng.

 

Cuối cùng, người ta tìm thấy xác hắn bên hồ nước trong vương phủ.

 

Hiền tần mất đi một đứa con, người vui nhất không ai khác là Quý phi.

 

Bà ta mời ta vào cung ngắm hoa.

 

"Đáng đời bọn chúng tự làm tự chịu, ta đã sớm nói rồi, cái c.h.ế.t của tỷ tỷ không thể nào không liên quan tới bọn chúng."

 

Nói rồi, bà ta nhìn ta:

 

"May mà ta phát hiện ra âm mưu kịp thời, kịp báo tin cho ngươi.”

 

"An nhi, ngươi và Nghi An bằng tuổi nhau, ta nhìn ngươi, cứ như nhìn thấy thêm một nữ nhi vậy."

 

Ta cúi đầu, ngơ ngẩn ngắm đóa mẫu đơn trong tay.

 

Tú cô cô nói, khi A nương mới vào cung, Cố Cẩn Thần đối xử với bà ấy cũng không tệ.

 

"Quý phi ngoài mặt thân thiết với hoàng hậu, nhưng từ khi bà nắm Phượng Ấn, Phượng Nghi cung bắt đầu thiếu ăn thiếu mặc.”

 

"Nô tì đi cầu xin Quý phi, bên ngoài bà ta nhận lời, nhưng sau đó lại càng cắt xén nặng nề hơn.”

 

"Hơn nữa, Quý phi và mẫu thân của Ngũ hoàng tử đều là người Ân tộc."

 

"An nhi?"

 

Ta hồi thần, mỉm cười nói:

 

"Đúng vậy, công chúa Nghi An cũng chỉ nhỏ hơn ta vài tháng thôi."

 

Hơn nữa, Quý phi năm xưa được A nương cứu mạng, mới có thể theo hầu bà ấy.O Mai d.a.o muoi

 

Vậy mà lúc A nương đang giúp Cố Cẩn Thần chinh chiến thiên hạ, hắn lại bận... leo lên giường bằng hữu của bà.

 

A nương có ơn cứu mạng với Quý phi, còn Quý phi thì lấy cách quyến rũ nam nhân của ân nhân để báo đáp.

 

Một đôi tiện nhân, quả thật xứng đôi.

 

"Ta nhớ Quý phi nương nương cũng là người Ân tộc nhỉ?"

 

Gương mặt Quý phi chớp mắt cứng đờ, rồi khẽ gật đầu:

 

"Chuyện đã qua rồi."

 

Ta cúi đầu, sao mà qua được?

 

 Ân tộc giỏi về thuật cổ độc, mà A nương c.h.ế.t vì cổ độc.

 

Loại trùng đó khi bị lửa thiêu đã hiện hình, hiện tại vẫn còn nuôi ở trong phủ công chúa của ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

21

 

Rời cung Quý phi, ta bắt gặp Cố Hoài yếu ớt chờ ta dưới hành lang gần đó.

 

Hắn sinh ra đẹp đẽ, có được nét đẹp của Hiền tần, lại có phong độ nho nhã của Cố Cẩn Thần.

 

Tiếc rằng đã từng được nuôi nấng bên cạnh A nương hai năm, vậy mà chẳng học nổi chút chính khí nào.

 

"Thật có lỗi, Hiền tần vì quá lo lắng nên hiểu lầm hoàng muội." Giọng Cố Hoài cũng rất dễ nghe, tiếc là chỉ nói được hai câu đã phải dừng lại vì ho dữ dội.

 

Hắn lúng túng liếc ta:

 

"Ta vốn muốn đưa muội dạo quanh kinh thành một chuyến, nhưng thân thể lại không cho phép.”

 

"Nhưng mà còn dài ngày tháng, chắc hoàng muội cũng không vội rời đi đâu nhỉ?"

 

Ta ngẩng đầu nhìn mưa đông lất phất, nhàn nhạt đáp:

 

"Ừ, ta sẽ không rời đi trong một sớm một chiều đâu."

 

Chuyện chưa xong, sao ta có thể an tâm rời đi?

 

"Vương gia tính tình đơn giản, cũng chỉ là bị người khác lợi dụng thôi.”

 

"Giờ hắn đã c.h.ế.t, hoàng muội cũng nguôi giận rồi chứ?"

 

Ta liếc nhìn hắn, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, nhưng Cố Hoài lại lạnh lùng quá mức.

 

"Không giấu gì, ta làm ca ca mà cũng chưa từng dạy bảo hắn cẩn thận, nếu như phát hiện sớm..."

 

"Mọi chuyện đã qua rồi."

 

Ta đưa tay hứng lấy giọt mưa lạnh buốt, trong suốt như ngọc.

 

Giờ này ở biên ải chắc đang phủ trắng tuyết rồi.

 

Gió lạnh rít gào, thổi tới mức người ta đau buốt tận xương.

 

Mùa đông năm đó, ta bắt được một con hồ ly trắng, nhỏ nhắn đáng yêu, đặc biệt phái người đưa vào kinh thành.O Mai Dao muoi

 

A nương yêu thích nó vô cùng, liên tục gửi thư cho ta.

 

【Tiểu hồ ly nghịch ngợm, hôm nay làm gãy trâm cài của ta, nhưng khi nó ngẩng mặt đáng thương nhìn ta, ta lại nghĩ tới An nhi, nỡ phạt nó.】

 

【Hôm nay suýt nữa nó ngã xuống nước, làm ta hốt hoảng, may mà nó lanh lợi.】

 

【Kinh thành đã có tuyết, tiểu hồ ly ngậm đóa mai đến trước mặt ta, An nhi à, lễ vật này mẫu thân rất thích.】

 

【……】

 

Khi đó ta chỉ nghĩ tiểu hồ ly có thể khiến A nương vui vẻ là phúc lớn của nó.

 

Nhưng... sau đó liên tiếp nhiều tháng ta chẳng còn nhận được tin tức gì nữa.

 

Xem ghi chép của Tú cô cô mới biết, con hồ ly đó bị Cố Giác lột da.

 

A nương vì chuyện này đã cãi nhau to với Cố Cẩn Thần, suýt nữa ra tay g.i.ế.t Cố Giác, nhưng lại bị Cố Cẩn Thần quăng cho một bạt tai.

 

Bọn chúng nói, "Hoàng hậu thất lễ, dám hạ sát hoàng tử, phẩm hạnh bại hoại."

 

Người mà A nương không thể g.i.ế.t, ta đã thay bà ấy g.i.ế.t rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com