Huyết Tẩy Hoàng Thành
12
Hiền tần dung mạo xinh đẹp, vóc dáng yếu đuối, dường như một ngọn gió thổi qua cũng có thể ngã quỵ.
Vừa gặp mặt, đã mềm nhũn đầu gối quỳ xuống đất.
"Tiểu nhi vô phép, xin công chúa điện hạ lượng thứ."
Mỹ nhân nước mắt lưng tròng, càng thêm đáng thương.
"Mẫu phi, người đứng dậy đi!
"Phương Doãn An! Ngươi dựa vào đâu bắt mẫu phi ta quỳ xuống, bà ấy là trưởng bối của ngươi!"
Cố Giác mặt mày âm trầm, trừng mắt đầy phẫn nộ nhìn ta.
Hiền tần vừa khóc vừa nức nở:
"Tất cả đều là lỗi của thần thiếp, công chúa muốn phạt, xin phạt thần thiếp."
Nếu ta thật sự phạt, ngày mai khắp thiên hạ sẽ truyền rằng, công chúa Phương Doãn An ta, bất hiếu, bất kính trưởng bối.O Mai d.a.o muoi
Nàng ta muốn lấy lùi làm tiến, thao túng dư luận, dùng đạo đức trói buộc.
Nàng ta thật sự cho rằng ta sẽ để tâm sao?
13
"Ta xưa nay thẳng thắn, không quen nghe lời quanh co, lời Hiền tần nương nương vừa nói là thật lòng sao?"
Nàng ta sững sờ, vẻ mặt trống rỗng trong chớp mắt.
Rất nhanh lại hồi thần, vội vàng gật đầu:
"Phải! Là thần thiếp dạy dỗ hắn không tốt."
Ta cười:
"Vậy thì tốt."
Rồi quay sang nhìn Trương Đức Toàn đi cùng:
"Công công nhớ kỹ, là Hiền tần nương nương tự mình cầu xin chịu phạt thay con, chớ để sau này lại nói ta bất kính với trưởng bối."
Vẻ mặt Trương Đức Toàn cực kỳ đặc sắc, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày, không dám đáp lời.
Ta lại đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía Hiền tần:
"Hôm nay vốn dĩ ta định phế thứ đồ gây chuyện của hắn, nhưng thứ đó nương nương không có, vậy thì chịu phạt roi vậy.”
"Hai mươi roi, thế nào?"
Ta dịu dàng bàn bạc, Hiền tần toàn thân run rẩy.
Nàng ta hoảng sợ nhìn ta, cả nửa ngày không thốt nổi thành lời.
Cố Giác bật người đứng dậy, nhưng còn chưa kịp bước ra nửa bước, đã bị Tùy Phong đá thẳng vào đầu gối.
Hắn lại quỳ rạp xuống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe tiếng kêu thảm, chắc xương đầu gối cũng nát rồi.
Chậc, tự chuốc khổ.
"Đã đến để tạ tội, chẳng lẽ chỉ làm cho có lệ?”
"Thì ra người trong kinh các ngươi đều giả dối như vậy? Ở quân doanh của ta, như thế là khi quân."
"Được, ta chịu!"
Hiền tần nghiến răng đáp.
Lúc này nàng ta không còn giả bộ nữa, đáy mắt toàn là oán độc.
"Công chúa điện hạ lớn lối như thế, chẳng sợ có ngày tự gậy ông đập lưng ông sao?”
"Con ta chẳng qua chỉ nhìn trúng ngươi, muốn gần gũi một chút, ngươi lại chuyện bé xé ra to, nhất định xé rách hết mặt mũi.”
"Huống hồ, ngươi nào có huyết thống hoàng thất thực sự, sau này còn phải nhờ cậy hoàng thất mà sống."
Ta cười đến dịu dàng:
"Bản công chúa không sợ."
14
Thân thể Hiền tần quả nhiên quá yếu.
Chưa chịu nổi mười roi đã bất tỉnh.
"Phần còn lại cứ ghi lại, đợi ngươi chữa khỏi vết thương, ta lại đòi tiếp."
Ta lạnh lùng để lại một câu, sai người khiêng nàng ta về cung.
Nghe nói, Cố Giác vừa khóc vừa gào suốt dọc đường về.
Vào cung rồi, hắn ôm chặt lấy đùi Cố Cẩn Thần mà khóc lóc.O Mai Dao muoi
Nhưng lại bị hắn ta quăng cho một bạt tai.
"Nghịch tử nha ngươi! Mẫu phi ngươi chịu tội thay, ngươi lại không biết ra chịu đòn?”
"Đồ hỗn trướng thấy sắc là mờ mắt, không biết tốt xấu..."
Sau đó còn bị đá thêm một cước.
Cố Giác bị đánh đến choáng váng, cũng thành phế nhân, nghe nói phải khiêng đi luôn.
Ta giữ lời hứa, cho mười vạn đại quân rút khỏi kinh thành, trở về biên cương, không làm khó Cố Cẩn Thần.
Tùy Phong ấp úng định nói gì:
"Đại quân đi rồi, điện hạ..."
Chưa kịp nói hết, Toái Ngọc đã đen mặt xông vào.
"Đã tìm được Tú cô cô rồi."
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com