Trước mặt bọn họ có một xác người phụ nữ còn trẻ tuổi treo tòng teng trên trần nhà, mặc chiếc váy hồng nhạt, tóc tai rối bù, lộ ra khuôn mặt tím tái nổi đầy gân xanh. Hai mắt như bị ai đó móc ra ngoài, chảy đầy dòng máu gớm ghiếc, cái lưỡi thì bị cắt mất, ngậm một họng chất nhầy đen sền sệt. Luồn qua cổ là sợi dây gì đó màu đỏ sần sùi, mọi người nhìn kỹ lại mới tá hỏa nhận ra. Đó là bộ đồ lòng của con người, được rút từ chính thi thể cô gái ấy, rồi vắt lên trên trần.
Máu chảy dọc xuống dưới lòng bàn chân, đổ lộp độp trên nền gạch lạnh lẽo. Mọi người sợ hãi xanh mặt, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, cảm nhận sống lưng lạnh toát khiến cả người run lên lẩy bẩy.
“Là… Là vợ của Khánh Trung!”
Không biết là ai trong những người có mặt vừa cất lên. Chất giọng đầy kinh hãi, khiến mọi người nhao nhao bấn loạn.
Cái xác đó không phải là ai khác, chính là của Tố Uyên!
“Không phải cô ta về nhà mẹ đẻ từ mấy hôm trước rồi sao? Sao lại chết trong từ đường Lưu gia như vậy?”
Một người khác lại lên tiếng hỏi.
Khánh Trung đứng ở bên cạnh cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tái xanh mặt mày, tay chân bủn rủn như muốn ngã quỵ.
Hắn nhớ rõ, cô ấy xin mình về nhà mẹ đẻ mà? Chính hắn tiễn cổ ra khỏi cổng, lúc rời đi còn đưa cho Tố Uyên hơn trăm quan tiền để làm lộ phí đi đường, sao giờ lại ra nông nỗi này?
Sắc mặt lão Đơn lộ ra vẻ tái nhợt, thất tha thất thiểu lùi người về sau vài bước, lắc đầu như đánh trống, miệng lẩm bẩm.
“Là… Là con quỷ đó… Nó lại giết người rồi!”
Ông Đàm cũng khiếp sợ khi nhìn thấy con dâu bị chết thảm, cái chết giống y hệt với mấy người thầy pháp lúc ra tay bắt hồn nữ quỷ.
Yên ổn có mấy ngày, nó lại xuất hiện giết thêm người nữa?
Khánh Đám run run giọng gọi.
“Mau… Mau mời Thái Sơn đạo sĩ tới đây, mau lên!”
Chỉ là đám người làm chưa kịp đi, đã nghe giọng nghiêm túc của anh vang lên bên tai.
“Chú Đàm! Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”
Nói xong, Thái Sơn giật mình đưa mắt quan sát thi thể Tố Uyên, cảnh tượng vô cùng kinh dị, khắp người cô ấy đều là máu me be bét, bụng bị rạch một đường dài, moi toàn bộ ruột rà ra ngoài, siết lấy cái cổ rồi treo tít lên cao.
Trần nhà cao cũng phải sáu bảy mét, người bình thường không thể nào treo xác lên trển được!
Lão Đơn mừng rỡ chạy tới, chỉ tay vào xác Tố Uyên, run giọng hỏi.
“Thái Sơn… con tới rồi thì mau xem! Rốt cuộc là người giết hay nữ quỷ đó ra tay vậy? Thật quá tàn độc!”
Khánh Đàm cùng ba đứa con trai đưa mắt nhìn về phía anh, trong mắt bọn họ đều chờ đợi câu trả lời từ Thái Sơn. Thái Sơn quan sát thi thể một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu nói.
“Hiện giờ con không thể kiểm chứng được là do ai giết chết, chỉ có thể tháo xác nàng ta xuống. Sau đó sẽ làm phép gọi hồn cổ lên, nếu vong hồn còn ở đây có thể tra hỏi một hai!”
Mặc dù người vừa mới chết không lâu, nhưng khi được mọi người tháo xuống đặt nằm dưới nền nhà, toàn thân bỗng dưng bốc lên cái mùi hôi cực kỳ tanh tưởi, không khác gì mùi của mấy con chuột chết quanh đây.
Máu trong hốc mắt, mũi, miệng kể cả hai tai trào ra không ngừng, ướt một vũng đèn xì nhớp nháp, ai nấy đều ôm bụng quay mặt nôn thốc nôn tháo.
Thái Sơn nhíu chặt lông mày, Tố Uyên vừa mới chết không lâu, vậy mà tà khí đã nhanh chóng thấm vào máu thịt, biến nó thành màu đen như than.
Khánh Trung nhìn thi thể vợ mình, khóc lóc nói với giọng căm hận.
“Thầy ơi… Không cần điều tra chắc chắn là nữ quỷ đó làm ra chứ không ai cả. Mấy ngày trước chắc Tố Uyên biết trước bản thân sắp gặp phải nguy hiểm, nên mới xin tôi về nhà mẹ đẻ để tránh nạn, vốn nghĩ, cô ấy sẽ lên đường thuận lợi, không ngờ hôm nay lại nhận xác ở đây! Cầu thầy… Cầu thầy mau bắt nữ quỷ đó để báo thù cho vợ tôi… Hức hức…”
Khánh Minh ở bên cạnh nghe em trai nói vậy, tức giận phản bác lại, dù gì nữ quỷ đó cũng là vợ của hắn!
“Khánh Trung! Chị dâu mày lúc trước chết oan! Sao Lưu gia không lo tìm hung thủ? Bây giờ cổ hóa thành quỷ rồi, lại đòi sai người tới bắt cô ấy đi? Trong khi đó còn chưa có chứng cớ gì cả, một hai cho rằng Nhã Thanh là hung thủ! Các người lấy bằng chứng ở đâu ra?”
Khánh Trung giận đến đỏ cả mắt, gằn giọng cãi lại.
“Anh hai, đến giờ này anh còn bênh vực cho ả ta sao? Còn ở sau lưng cắm cho anh cặp sừng to tướng! Mà ả chết cũng đáng thôi, tự dưng làm quỷ rồi lôi cả Lưu gia vào? Rốt cuộc muốn hại chết bao nhiêu người nữa mới vừa lòng? Nếu anh bênh vực ả, thì mạnh dạn đứng ra khuyên đi? Suốt ngày cứ nấp trong phòng không dám ra ngoài!”
Khánh Minh bị em trai nói một tràng làm cho á khẩu, sắc mặt nghẹn cứng không biết nói gì, Khánh Trung thấy thế liền được nước làm tới, cười lạnh nói.
“Mà không phải anh hai cũng mong Nhã Thanh chết hay sao? Cũng tại anh thôi, rước con đàn bà đó về làm gì, đúng là thứ xúi quẩy!”
Lưu Khánh Minh tức giận đến lồng ngực phập phồng lên xuống, giận dữ hét lớn.
“Khánh Trung! Mày dám nói một tiếng nữa ta sẽ cắt lưỡi mày đó!”
“Hừ! Anh dám sao? Tôi là em ruột anh đó!”
Thấy hai anh em cự cãi qua lại không chịu im, Lưu Khánh Đàm cũng giận sôi máu, lớn giọng quát tháo.
“Tụi mày im hết cho tao! Có đạo sĩ ở bên cạnh còn cãi nhau um xùm, bộ không biết mất mặt hả?”
Tiếng quát lớn khiến cả hai im thin thít không dám hó hé, chỉ biết ôm cục tức vào trong bụng, lão Đơn cũng chỉ biết lắc đầu chán nản với hai đứa cháu, đúng là gia môn bất hạnh.
Thái Sơn ở một bên quan sát, hốt một ít bột ngải rải trên người Tố Uyên. Nhằm ngăn cản mùi uế khí phát tán khắp nơi, làm đâu đó xong xuôi hết, đứng là làm dịu đi mùi hôi thối không ít.
Anh liền quay sang nói với ông Đàm.
“Chú Đàm! Chú mau cho người đem xác nàng phủ lên tấm chiếu, kẻo phình to ra không hay lắm!”
“Chú biết rồi!”
“Người đâu! Mau tìm tấm chiếu đến đây, sẵn xử lý vết máu dưới sàn nhà!”
Khánh Đàm ừ một tiếng, sau đó sai đám hạ nhân đem xác Tố Uyên cuộn trong tấm chiếu lớn, mấy người còn lại tranh thủ lau vết máu đọng dưới sàn nhà.
Mọi thứ đã dọn dẹp xong xuôi hết, trước mặt Thái Sơn và mọi người là thi thể của Tố Uyên, được đặt nằm trên tấm ván, nơi mà lúc đầu anh đấu với nữ quỷ, quanh đó đóng xung quanh bảy cây đinh nhỏ. Nối rất nhiều sợi chỉ đỏ chồng chéo qua lại, nhìn không khác gì một tấm lưới phủ lên.
Thái Sơn cầm chiếc chuông đồng, vừa đi xung quanh vừa lắc đều, phát ra từng tiếng leng keng lanh lảnh. Sau lưng là Lưu Khánh Trung, gã cầm ngọn đèn dầu đi theo phía sau, riêng Thái Sơn liên tục đọc tên nàng tận bảy lần.