Huyền Nhân Dị Giới

Chương 7





Khánh Đám gật đầu một cái, nhanh chóng làm theo lời của Thái Sơn, chẳng mấy chốc đã vẽ trên đỉnh đầu Lưu Khánh Trình một vòng tròn có ngôi sao năm cánh ở bên trong, trung tâm vẽ thêm một đồ án âm dương, chấm hai chấm trên và dưới song song nhau.

Đám hạ nhân vừa hay mang tới những đồ vật mà Thái Sơn yêu cầu. Anh đặt đầu của Khánh Trình xuống đất, dùng một tờ giấy trắng cắt thành hình tròn, đặt lên miệng của hắn, thắp ba cây nhang đâm xuyên qua tờ giấy rồi nhét vào trong miệng. Bảy quả trứng gà đặt năm góc ngôi sao, hai trứng còn lại đặt ở hai chấm của đồ án âm dương.

Tranh thủ thời gian này đám người làm cột nối sợi chỉ lại với các cây kim, một sợi sẽ có hai đầu. Tổng cộng có bảy sợi, mỗi một sợi sẽ có độ dài khác nhau, tính từ chỗ Khánh Trình đang nằm tới bảy quả trứng gà đang được xếp cách đầu của hắn tầm ba tấc.

Bảy cây kim đầu tiên, Thái Sơn nhanh chóng đâm chúng lên bảy quả trứng gà, toàn bộ đều được dựng đứng. Bảy cây kim khác đặt sát đầu của Lưu Khánh Trình, đợi mọi thứ xong xuôi hết, Thái Sơn vội dặn dò mọi người.

“Bây giờ toàn bộ lui ra khỏi phòng khách, chừa lại khoảng trống hướng ra ngoài cửa chính, mọi người ép quá sẽ ảnh hưởng tới việc khu trục yêu khí!”

Khánh Đơn gật đầu, sau đó quay sang nói với mọi người.

“Tất cả nghe rõ chưa? Mau mau dạt ra hai bên, chừa chỗ trống cho đạo sĩ làm phép!”

Tất cả nghe ông lão nói liền nhao nhao lui ra xa, chẳng mấy chốc đã chừa chỗ trống hướng ra ngoài cửa chính. Thái Sơn cũng được phen thoải mái, cựa mình hít một hơi thật sâu, chậm rãi đặt mông ngồi xuống đất, đưa lưng xoay vào từ đường, mặt hướng ra ngoài cửa. Bên hông thủ sẵn một ống trúc nhỏ, có chạm khắc nét chữ huyền diệu, chỉ cần yêu khí thoát ra khỏi cơ thể, sẽ bị anh bắt nhốt lại.

Trước mặt toàn bộ nhà họ Lưu, hai tay Thái Sơn bắt đầu bắt ấn, và di chuyển một lượt trên người Lưu Khánh Trình. Ngón tay đi tới đâu, anh liền đọc thần chú tới đó, âm thanh rất nhỏ, thậm chí không có ai nghe thấy giọng nói phát ra từ chính miệng.

Thái Sơn đánh ấn lên người tam thiếu gia nhà họ Lưu xong, lui về cầm chiếc chuông đồng màu đen tuyền, nhắm nghiền hai mắt tiếp tục đọc thần chú, tay phải lắc đều chiếc chuông vang lên từng tiếng leng keng bén nhọn.

Leng… Keng… leng keng…

Âm thanh vừa lên, bảy cây kim bỗng dưng tự động di chuyển, chẳng mấy chốc nhấc cao lên một khúc, cách mặt đất khoảng chừng nửa tấc. Chúng lơ lửng ở giữa đỉnh đầu, chúi cái mũi nhọn chạm vào mấy sợi tóc đang tua ra.

Kéo theo bảy sợi chỉ căng cứng, rung rinh lên xuống rất có quy luật. Cảnh tượng này khiến đám người trố mắt kinh ngạc, có nhiều người chưa bao giờ thấy cảnh tượng quỷ dị này, đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Thái Sơn ngâm trong miệng câu thần chú còn chưa dứt, hai vai và đỉnh đầu Lưu Khánh Trình đã tỏa ra từng làn yêu khí đỏ ngùn ngụt. Sợi chỉ vốn trắng, liền chuyển sang màu đỏ au, chúng chạy dọc tới chỗ số quả trứng vừa nãy, khiến cho sợi dây đang căng cứng cũng phải rung lên dữ dội.

Không biết qua bao lâu, luồng yêu khí càng lúc càng yếu dần, mỏng manh như sương mù vậy. Thái Sơn biết rõ nó đã khu trục hoàn toàn, bảy quả trứng gà bây giờ chứa đầy yêu khí, có thể cầm cự được một vài phút. Nếu không tranh thủ, yêu khí thoát ra sẽ gây hại mọi người.

Hai tay nhanh chóng bắt ấn, kẹp ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, ba ngón còn lại ôm sát vào lòng. Tay trái ôm lấy tay phải, đặt trước miệng niệm thần chú.

Từng tiếng lầm rầm rì rì vang vọng khắp từ đường, lúc này đầu ngón giữa xuất hiện đốm sáng màu vàng nhỏ xíu. Đó là linh lực mà Thái Sơn tụ họp lại, sau đó quẹt ngón tay xuống dưới, lóe lên tia ánh sáng nhàn nhạt, đồng thời hét lớn.

“Đi ra…”

Thùm thụp!!!

Khánh Trình đang nằm ở trước mắt, lồng ngực bỗng dưng lõm xuống một mảng lớn, giống như có tảng đá đè lên vậy, vang lên tiếng thụp trầm thấp. Hắn lập tức tỉnh hồn lại, há miệng phun ra một cục gì đó đen đúa, to bằng nắm tay, còn cả mớ lông gà nhiều màu trộn lẫn vào trong.

Phụt!!!

Sắc mặt vốn tím tái, bây giờ có chút khởi sắc trở lại, cảnh tượng này khiến mọi người giật mình kinh ngạc.

Thấy Lưu Khánh Đàm muốn đi tới nhặt cục đó lên, Thái Sơn đã vội vã lên tiếng can ngăn.

“Chú Đàm! Đừng động vào thứ đó, coi chừng nhiễm yêu khí bây giờ!”

Khánh Đàm giật bắn mình sợ hãi, lập tức rụt tay về lại. Giương ánh mắt đầy kinh dị nhìn vào cục đen đen kỳ lạ kia. Thái Sơn dùng bọc vải có tẩm phép mà bản thân mua được ở chợ về vừa nãy, dùng nó gói thứ kia lại.

Sau khi xong xuôi, liền đi tới vẽ một ấn chú khắc lên trán Khánh Trình, dùng lực vỗ mạnh một cái, khiến cho đầu của hắn đập xuống nền đất vang lên tiếng cốp rõ to.

Khánh Trình ngay lập tức tỉnh lại hoàn toàn, ngơ ngác nhìn mọi người với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Gã ta hỏi.

“Sao… Sao con lại nằm ở đây?”

Khánh Đàm chạy tới hỏi han.

“Khánh Trình! Con sao rồi? Thấy trong người khỏe hơn chút nào không?”

Lưu Khánh Trình ngờ nghệch xoa xoa đầu, vô thức đáp.

“Không… Không có! Cha! vừa nãy con bị gì vậy? Tự dưng đầu óc đau quá!”

Khánh Đơn cũng vội đi tới xem tình hình của cháu mình, thấy hắn đã ổn hơn mới thở phào một hơi an tâm. Mọi người thi nhau giải thích cho hắn về chuyện bị yêu khí nhập, mãi một lúc sau mới nhận ra bản thân thật sự gặp chuyện không may.

Lúc cả nhà nhìn lại Thái Sơn, đã thấy anh đập vỡ bảy quả trứng gà, dùng đạo thuật kéo yêu khí nhốt vào trong ống trúc.

Xong xuôi Thái Sơn thở hắt ra một hơi mệt mỏi, cảm giác có vô số đôi mắt đang nhìn mình, anh mới cười gượng gạo nói.

“Chuyện trục yêu khí đã xong rồi! Bây giờ con cần nghỉ ngơi!”

Dừng một lát, anh chỉ tay vào Khánh Trình dặn dò thêm.

“Còn mày đó, trong người vẫn còn chút yêu khí chưa khu trục hết, tối nay tới phòng tao, tao sẽ giúp mày đánh tan chúng!”

Khánh Trình mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vị đạo sĩ trẻ, không khỏi hâm mộ tận đáy lòng, gật đầu lia lịa đáp.

“Dạ dạ… Cảm ơn anh đã ra tay cứu em một mạng! Ơn nghĩa này em sẽ không bao giờ quên!”

Thái Sơn có hơi giật mình, toàn bộ Lưu gia đều nói Khánh Trình bị điên, nhưng qua cách ăn nói, đâu có giống kẻ điên chút nào? Ngay cả Khánh Đàm và lão Đơn cũng giật mình theo, chẳng lẽ khu trục yêu khí xong, khiến hắn hồi phục bình thường sao?

Thái Sơn chỉ nhẹ gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi quay trở về phòng, mặc dù vừa nãy khu trục yêu khí mặt không hề đổi sắc, nhưng trong người đã mệt rã rời.

Sẵn tiện mang cục đen đen về phòng tham khảo thêm, bởi vì thứ này rất tà dị! Cộng thêm… Tại sao Khánh Trình lại ăn thịt con gà trống đó, mà ông Đàm vẫn không hề cảm thấy thương tiếc?

Lúc đi ngang qua mọi người, phát hiện ai cũng có mặt đông đủ cả. Nhưng chỉ thiếu mỗi Tố Uyên là không thấy đâu, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy cô ta, chẳng lẽ bận chuyện gì hay sao?

Ông Đơn thấy Thái Sơn nhìn mọi người, như đang tìm kiếm ai đó, lão có hơi tò mò lên tiếng hỏi.

“Ủa con đang tìm ai vậy?”

Thái Sơn hỏi lại.

“Sao không thấy cháu dâu Tố Uyên của ông đâu?”

Nghe anh hỏi, ông Đơn cùng mọi người giật mình kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau trong nghi hoặc, đúng là không thấy Tố Uyên. Lão nhìn về Khánh Trung nhẹ giọng hỏi.

“Vợ con đâu sao không thấy ở đây vậy Trung? Chẳng lẽ nó bệnh rồi hả?”

Khánh Trung chợt lên tiếng đáp

“Ông nội! Vừa nãy cổ xin phép con về nhà mẹ đẻ ở vài hôm, cho nên đã rời khỏi nhà lúc sớm rồi ạ!”

Thái Sơn nghe vậy trố mắt kinh ngạc, không phải cô ta đợi anh về để đưa bùa phép mới rời đi hay sao? Tự dưng đổi chú ý nhanh thế?

Nhà Tố Uyên ở khá xa, cách thôn Bình An tận vài dặm đường, giờ ngồi xe đuổi theo chắc vẫn còn kịp, nhưng mà anh nghĩ lại nên thôi, cổ rời đi cũng xem như an toàn rồi, không cần phải mang theo bùa hộ mệnh!

Với lại, ở trong Vương Triều có rất nhiều đạo sĩ hành nghề, lỡ gặp chuyện gì không may, chịu khó bỏ chút tiền bạc là có thể thỉnh về bùa bảo mệnh!