Huyền Nhân Dị Giới

Chương 5





“Không trả! Không trả! Các ông đi mà tìm con khác bù vào!”

Thái Sơn vừa mở cửa, đã thấy một bóng người thanh niên mặc y phục màu xanh, tuổi tầm mười tám, trong tay ôm con gà trống, to chắc cũng hơn năm ký, không ngừng chạy vòng vòng trước sân.

Điều làm anh kinh ngạc chính là, trên đỉnh đầu thiếu niên xuất hiện vầng sáng mờ nhạt phóng thẳng lên trời. Thái Sơn không khỏi nhìn lại vài lần, đúng là có cột sáng trên đầu người đó.

Một người làm trẻ tuổi chạy tới, khi gã thấy Thái Sơn, lập tức cung kính chào.

“Chào anh!”

Thái Sơn nhìn hắn cười một cái, sau đó hỏi.

“Người mà các anh đuổi theo là ai vậy?”

Gã ta nói.

“Đó là Lưu Khánh Trình, từ nhỏ hay điên điên khùng khùng, thường xuyên làm loạn không cho ai ngủ. Bây giờ vào trong chuồng bắt trộm chiến kê của ông chủ, hại tụi tôi đuổi theo nãy giờ nè!”

Thái Sơn nghi hoặc nhìn người thanh niên lần nữa, lúc này anh mới chú ý tới con gà trong tay gã. Đó là một con gà trống cỡ năm sáu ký, thân hình uy vũ lực lưỡng, bộ lông dày đặc nhiều màu sắc, mào đỏ, cựa như răng nanh.

Nhất là cặp mắt đỏ rực của nó, khiến Thái Sơn phải lạnh toát hết cả sống lưng, thất kinh nói nhỏ.

“Con gà đó là Kê Tinh?”

Bóng dáng Lưu Khánh Trình biến mất trước mặt, để lại Thái Sơn ngơ ngác một hồi. Vốn định đuổi theo nhưng đã thấy hai người đi tới, đó là quản gia và ông lão Lưu Khánh Đơn!

Thái Sơn vội lễ phép chào hỏi.

“Con chào ông!”

Lưu Khánh Đơn hòa nhã hỏi.

“Chào con, đêm qua con ngủ ngon giấc không?”

Thái Sơn đáp.

“Dạ không có! Đêm qua con mệt quá vừa đặt lưng xuống giường là ngủ say như chết!”

Lão gật đầu, nhìn theo đám người làm vừa đuổi theo cháu trai vừa hô hoán, mà không khỏi thở dài, nói.

“Thằng cháu ông và đám đó có chút không hiểu chuyện, sáng sớm làm hỏng giấc ngủ của con, mong con bỏ qua cho! Tính nó trước giờ hiếu động, thần trí không được tỉnh táo nên hay quậy phá vậy đó!”

“Ủa con thấy hắn đâu có bị sao đâu ông?”

“Hầy!!! Con có điều không biết, Khánh Trình từ nhỏ mắc bệnh nặng, cứ đêm đến là hay hoảng sợ rồi la lên thất thanh… Nghe nói hay thấy những thứ không sạch sẽ, đi thầy bà nhiều nơi mà vẫn không bớt, ma quỷ theo nó như thủy triều vậy.

May sao hai năm nay mới chịu yên phận đôi chút đó chớ!”

Thái Sơn gật đầu không đáp, bởi anh nhìn ra điểm đặc biệt của Khánh Trình, người này sở hữu bát tự thuần dương, là người có căn rất mạnh! Ma quỷ bám theo quấy phá là chuyện bình thường, nhưng nếu không kịp thời điều trị sẽ nhận tai họa lớn!

“Hình như nó sở hữu bát tự thuần dương, căn nguyên lại mạnh, nên ma quỷ thường xuyên lui tới! Nếu không tìm cách, hai mươi tuổi sẽ gặp tai ương!”

Lão Đơn giật mình, mở to mắt nhìn Thái Sơn kinh ngạc đáp.

“Con nói không sai! Những người khác cũng nói y như con vậy đó, Khánh Trình vốn có căn nguyên đặc biệt, sở hữu bát tự thuần dương! Ma quỷ không thích người có nó, nên xuất hiện để hù dọa và quấy phá, khiến cho nó sợ hãi rồi hóa điên điên khùng khùng! Bọn họ còn nói, hai mươi tuổi sẽ theo âm binh về địa ngục!”

Thái Sơn gật gù hiểu ra, cũng khá giống với những gì anh đang đoán, nhưng vẫn còn thiếu sót một số thứ. Lão nhìn Thái Sơn một lúc lâu, chợt lên tiếng.

“Nếu con giải quyết chuyện ma nữ kia song, hy vọng con giúp Lưu gia chúng ta thêm một lần nữa, khiến cho Khánh Trình trở lại bình thường được không? Nhà họ Lưu sẽ nhớ mãi ơn nghĩa này!”

Nhìn khuôn mặt già nua của lão, từng câu nói đều là thật tâm thật ý, Thái Sơn có hơi lung lay, chần chừ một lát rồi đáp.

“Dù sao cũng tới đây rồi, giúp một lần nữa cũng không vấn đề gì, hai hôm nữa dẫn hắn qua phòng con, con sẽ xem thử rồi tìm cách phá giải!”

Lưu Khánh Đơn vui mừng đáp.

“Cảm ơn con nhiều, à mà, bây giờ con có dự định gì hay không?”

Thái Sơn rơi vào trầm ngâm, sau đó từ tốn lắc đầu nói.

“Cũng không phải chuyện lớn, chủ yếu muốn đi dạo quanh thôn để tìm mua ít đồ! Sẵn tiện hít thở chút không khí thôi ạ!”

Dù sao những cái cần anh đã chuẩn bị xong, đợi nữ quỷ xuất hiện rồi ra tay trấn yểm, bản thân cần là ra ngoài đi dạo một vòng cho thư thả đầu óc.

Điều khiến Thái Sơn nghi hoặc nhất là, cả Lưu gia lại không hề có quỷ khí đeo bám, chỉ khi nữ quỷ xuất hiện nó mới hiện ra!

Rõ ràng trong nhà họ có người chết oan, vậy mà chẳng thấy một tia nào kỳ lạ? Mọi thứ bình thường không khác mọi ngày cho lắm!

Cùng lão Khánh Đơn trò chuyện một lát, Thái Sơn theo sự chỉ dẫn của quản da ra hướng cửa chính. Tuy rằng một gia tộc tầm thường, nhưng lại khá rộng lớn, tính cả toàn bộ người làm vào chắc cũng hơn trăm! Nhà họ Lưu có một từ đường khá rộng, nằm ở giữa và bốn dãy phòng bao bọc xung quanh tạo thành hình vuông. Ra phía sau có hồ cá, đám con cháu trong nhà hay tụ lại nơi đó trò chuyện phiếm.

Phòng của Thái Sơn đang nghỉ ngơi gần hồ nước, mở cửa ra là thấy nó hiện ngay trước mặt. Muốn ra khỏi cửa buộc phải đi qua từ đường.

Nghĩ cũng lạ, phòng thờ cửu huyền lại nằm ở giữa, đáng lý phải ở sau cùng mới đúng! Thái Sơn chỉ dám nghi hoặc trong lòng không tiện nói ra, dù sao cách bố trí nhà cửa như thế nào là do nhà họ quyết định!

Vừa mới qua khỏi phòng, anh chợt thấy một bóng dáng đang thướt tha đi tới, nhìn kỹ, đó chẳng phải là Tố Uyên hay sao? Nhưng nét mặt cô bây giờ có hơi khác thường, trên mặt hiện lên phần thấp thỏm lo lắng.

Đỉnh đầu xuất hiện vòng xoáy tử khí, nó rất mờ nhạt, nếu Thái Sơn không nhìn kỹ cũng không thể nào nhận ra. Sắc mặt có vẻ xanh xao tiều tụy hơn trước, bước đi mỗi lúc chậm chạp.

Thấy lạ, Thái Sơn vội vã đi tới gần, quan sát một lúc lâu rồi lên tiếng hỏi.

“Ủa? Sao tinh thần cô uể oải sa sút vậy? Có chuyện gì hay sao?”

Tố Uyên kinh ngạc nhìn bóng người đi tới, phát hiện là Thái Sơn, mới lễ phép chào hỏi, giọng thản nhiên.

“Ủa mà tôi đâu có bị gì đâu? Sao anh lại nói vậy chứ?”

Anh chăm chú mãi vẫn thấy rõ vòng xoáy tử khí trên trán, nghiêm trọng trả lời.

“Tối qua tôi còn thấy cô bình thường, tự dưng hôm nay lại thấy hắc khí trên trán! Rõ ràng nó đang thay đổi!”

Tố Uyên giật mình kinh hãi, đưa tay lên trán phủi phủi nhằm cho nó biến mất.

“Có… Có hả?”

Thái Sơn cười khổ nói.

“Cô có lau bao nhiêu lần nó sẽ không biến mất đâu! Bây giờ tìm cách hóa giải hắc khí đó, tạm thời cô nên rời Lưu gia lánh nạn, đợi khi nào ổn thỏa rồi hãy về lại!”

Tố Uyên gật gật đầu đáp.

“Cảm.. cảm ơn… Mà khi nào anh làm cho tôi tấm bùa vậy?”

“Giờ tôi đi ra ngoài mua ít đồ để vẽ linh phù, cô biết chỗ nào bán giấy để vẽ linh phù hay không? Tôi muốn tới đó tìm mua, sẵn tiện mua một số thứ!”

Ở thời đại này, thôn, thị trấn, thành hay kinh đô, đế đô đều có những gian hàng chuyên buôn bán linh phù cùng những đồ dùng cần thiết. Bởi ma quỷ thường xuyên lộng hành, kèm với đó nghề thầy pháp, đạo sĩ mọc lên như nấm sau mưa.

Nhiều môn phái nở rộ, như Mao Sơn, Tróc Quỷ, Lỗ Ban…. Vân vân và mây mây!