Nghe Thái Sơn và Lưu Khánh Minh nói chuyện với giọng điệu hòa nhã, ma nữ đứng hình một lúc. Sau đó quay sang hỏi Bát Trọng.
“Anh hai! Bọn họ nói đều là thật sao?”
Bát Trọng nghiêm túc gật gù đáp.
“Đúng đó em!”
“Các người nói láo!”
Ma nữ đột nhiên hét lớn, hai mắt bắn ra từng tia hàn quang lạnh lùng, khiến bốn người rùng mình sởn cả gai óc.
“Nếu điều tra tại sao lại yểm mộ bà ấy? Tụi bây đều là cùng một ruột hết! Mau chết đi! Aaaaaa….1”
Hồ Nhã Thanh tức giận gào rống, thả ra luồng sát khí mãnh liệt, làm Thái Sơn và ba người còn lại suýt ngã chỏng vó.
Thái Sơn đanh mặt lại nói với giọng bực tức.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Đừng tránh tôi ra tay độc ác! Hỏa Ngục! Lên cho ta…”
Bên trong lồng giam vô hình, đột nhiên xuất hiện từng áng lửa đỏ hỏn từ dưới lòng đất bốc lên ngay trước mặt Thái Sơn và Khánh Trình. Ma nữ cũng cảm nhận được điều kỳ lạ dưới chân, nét mặt lộ ra sợ hãi. Đợi cô thả người nhảy lên cao, ngọn lửa từ đâu bỗng phụt cháy lên dữ hội. Khiến Hồ Nhã Thanh kêu la trong đau đớn, toàn thân chìm trong biển lửa.
“Nóng… Nóng quá! Tên thầy pháo đáng chết… Tao
… Tao nguyền rủa mày sanh con không có lỗ đít… Aaaa”
Thái Sơn mặt không đổi sắc, vẫn bình tĩnh như nước, giữ vững tâm thái điều chỉnh nhiệt độ trong cái lồng vô hình, khiến ả không bị thiêu chết.
“Hừ! Cô cũng có mụn con nào đâu? Còn đòi nguyền rủa tôi?”
Câu nói này của Thái Sơn khiến Khánh Minh chột dạ, hai vợ chồng cưới nhau gần chục năm nay, vậy mà không có mụn con nào, mời thần y tới kiểm tra kết quả cả hai không có vấn đề gì, nhưng ngặt cái lại không thể ra hoa kết trái được. Cũng vì không có con cái, đâm ra cả Lưu gia nảy sinh nghi ngờ Hồ Nhã Thanh, liệu có phải cô ta cố ý giấu giếm rồi phá thai hay không?
Hồ Nhã Thanh tức đến độ khuôn mặt đỏ bừng như lửa, mắt long lên sòng sọc giận dữ quát.
“Mày thì biết cái giống gì? Nếu không phải vì Lưu Khánh Minh, tao đã không nhẫn nhịn gần mười năm, để rồi bị chết oan ức! Đến khi chết đi còn bị chính chồng mình ghẻ lạnh, ngay cả khóc cũng không thèm khóc cho tao một tiếng! Rồi mặc cho đám hạ nhân đào xác tao lên, đưa cho mấy tên đạo sĩ khi làm phép, còn thiêu xác tao đem lên chùa để mong ta tha thứ!
Bây giờ quay lại muốn nịnh nọt! Không phải là sợ tao báo thù hay sao? Ha ha ha…. Đúng là buồn cười!!!”
Thái Sơn cau mày hỏi.
“Cô cứ luôn mồm nói bị chết oan ức! Vậy là ai đã ra tay giết cô?”
Hồ Nhã Thanh cười gằn, giương đôi mắt đỏ au như máu nhìn chằm chằm vào anh, lạnh nhạt trả lời.
“Biết để làm gì? Cho dù có giúp tao báo thù, cũng không nguôi được cơn giận của tao đối với cả Lưu gia, trừ khi… mày phải giết sạch bọn họ…”
Lưu Khánh Minh cùng Bát Trọng sợ đến mức rùng mình run rẩy, không ngờ cô ta lại ôm hận sâu đến như vậy!
Thái Sơn chợt thở hắt ra một hơi, nói.
“Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô, sau đó đưa cô xuống địa ngục đầu thai chuyển thế! Chỉ cần nói ra hung thủ tôi sẽ thả côi ngay lập tức!”
Nhưng ma nữ Hồ Nhã Thanh vẫn không chịu tin lời anh nói, khóe miệng giương lên nụ cười ma quái, cười lạnh.
“Đám đạo sĩ các người đều là lừa gạt cả, thù của tao… Tự tay tao đi báo, không cần đám nhiều chuyện tụi bây!”
Nói xong, ả ta bỗng há to cái miệng rộng ngoác, như một cái lu chà bá vậy, dùng lực hít một hơi thật sâu nhằm vào hai anh em Lưu gia.
Lưu Khánh Minh cùng Khánh Trình bị một lực hút không rõ làm cho choáng váng mặt mày, đầu óc ong ong khó chịu tột độ, lực hút vô cùng mạnh khiến đại não cùng lục phủ ngũ tạng như muốn bay ra ngoài.
Thái Sơn giật bắn mình kinh sợ, phát hiện linh hồn của hai người bọn họ đang trồi ra khỏi cơ thể, tuy trong trạng thái trong suốt nhưng anh có thể thấy rõ mồn một. Sắc mặt đanh lại khó coi, trầm giọng quát lớn.
“Ma nữ! Dám ở trước mặt tôi bắt người đi sao? Thật to gan!”
Anh lắc mạnh chiếc chuông trong tay, phát ra tiếng leng keng chói tai, lần này vậy mà tỏa ra từng luồng sáng vàng rực, đánh tới ma nữ bị giam cầm bên trong.
Ánh sáng như một thứ gì đó huyền diệu, làm Khánh Trình ở một bên phải kinh hãi một trận. Đây là lần đầu tiên hắn thấy đạo sĩ có khả năng thả ra uy áp như thế, càng làm cho hắn thêm kiên định, muốn bái Thái Sơn làm thầy.
Ma nữ bị ánh sáng vàng đánh vào người, khiến toàn thân bốc cháy xoèn xoẹt, bốc lên mùi khét nghẹt. Ả gào rú kêu lên đau đớn, nhưng vẫn cố hút linh hồn bọn họ ra khỏi thể xác.
Từng tiếng tu tu tu… vang lên ở bên tai, làm cho cả bốn người phải lạnh toát sống lưng. Bát Trọng bị vong hồn em gái mình dọa cho chết lặng, hoảng hồn đứng như trời trồng một chỗ, mở to mắt đầy hoang mang tột độ.
Tiếng chuông vang lên càng lúc càng nhanh, hại ma nữ đau đến chảy cả hai hàng máu ở trong tai, y hệt dùng búa gõ vào đại não của cô ta vậy.
“Aaaa…. ”
Ả cất tiếng hét thảm thiết, cơn đau dữ dội buộc Hồ Nhã Thanh phải thả hai người bọn họ ra, ôm lấy đầu quằn quại, nét mặt trở nên nhợt nhạt tiều tụy hơn rất nhiều, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đạo… Đạo sĩ khốn kiếp… Mau… Mau dừng tay!”
“Hừ! Cô đang ra lệnh cho tôi sao hả?”
Thái Sơn không chịu dừng, ngược lại còn ra tay mạnh mẽ hơn, làm ả nằm rạp dưới nền đất mà rên rỉ. Cộng thêm ngọn lửa hỏa ngục thiêu đốt, khiến toàn thân Hồ Nhã Thanh bao phủ lửa lớn.
Lưu Khánh Minh vừa thoát khỏi cái chết, liền ngồi thụp xuống đất thở hổn hển, sắc mặt trắng toát như tờ giấy. Hắn nhìn vợ mình bị hành hạ đến chết đi sống lại, nội tâm cảm thấy tội lỗi cùng day dứt. Không kìm lòng được mà quỳ xuống thỉnh cầu Thái Sơn.
“Thầy ơi! Vợ ta chết cũng đủ oan ức rồi, xin đừng hành hạ cô ấy nữa, hãy thả cổ đi đi, chúng ta tìm cách khác tốt hơn?”
Thái Sơn lắc đầu kiên quyết nói.
“Không được! Phải cho ả ta biết mùi khổ sở!”
Lưu Khánh Minh thấy anh nhất quyết không chịu buông tha, nhất thời không biết phải làm sao, liền đập đầu xuống đất cầu xin.
“Tôi biết thầy muốn giúp cổ, nhưng làm cách này sẽ khiến cô ấy hồn phi phách tán mất.”
Thái Sơn cùng Bát Trọng giật mình kinh ngạc, đường đường là con trai cả nhà họ Lưu, lại quỳ xuống cầu xin tha cho ma nữ vừa nãy xém hại chết mình?
Trong lồng giam, Hồ Nhã Thanh mặc dù chịu đau đớn nhưng vẫn nghe và thấy rõ mồn một, ả mở to mắt không dám tin nhìn về bóng lưng Lưu Khánh Minh đang quỳ rạp xuống đất, còn mở miệng cầu xi.
Không phải gã vẫn luôn hận cô sao? Tại sao lại quỳ xuống trước mặt một tên còn nhỏ hơn hắn tận mười tuổi?
Thái Sơn thấy Lưu Khánh Minh chân thành như vậy, cuối cùng cũng dịu xuống cơn giận, thu hồi ấn chú nghiêm túc nói.
“Được rồi! Được rồi! Em nể tình anh mới không làm mạnh tay! Nếu lần nữa còn ngoan cố đừng hòng em tha cho!”