Quảng Lăng nổi tiếng khắp thiên hạ, phong trào chơi xuân ngày càng thịnh hành.
Là trung tâm vận chuyển muối ở Hoài Nam, Nghi Chinh cũng là một vùng đất phồn thịnh, trong thành Dương Châu, đô thiên hội và nghênh thần hành hương diễn ra rất hoành tráng.
Tất cả những điều này, trong vài năm sau đó ta đều lần lượt đến thăm.
Ta vẫn không quên việc đọc sách, nhưng trong quá trình cùng Phương Tứ thúc đi khắp nơi buôn bán, ta đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn.
Ngược lại với ta chính là, sau khi đại ca thi đỗ tú tài, thì sa sút không gượng dậy.
Mỗi bước mỗi xa
Sau kỳ thi viện, huynh ấy liền đi lên huyện học, kết bạn với một nhóm văn nhân, ngày ngày được tâng bốc lên mây.
Dù trong tộc có khuyên ngăn thế nào, cũng không cản được quyết tâm lên lầu hoa của huynh ấy.
Cuối cùng, các tộc lão không còn cách nào, đành phải ngừng hỗ trợ tiền bạc cho việc học của huynh ấy.
Theo lời a công mà nói, thì:
"Hắn không có chí tiến thủ, ngày ngày chỉ biết oán trời trách đất, nói rằng dòng họ không thể giúp hắn lên cao, không cho hắn ngủ trong lòng cô nương. Không biết rằng số tiền học của hắn đều do bà con hàng xóm góp lại, cuộc sống của bọn ta cũng không dư dả, tội gì phải nuôi hắn nữa?"
Còn ta, nhờ vào việc kinh doanh mà dần dà tích lũy được danh tiếng.
Thái độ của a công đối với ta đã có khác biệt.
Người già rồi, có lẽ đã quên đi những điều thị phi trong quá khứ.
Ông ta ngày càng hiền hòa hơn.
Không còn tiền, đại ca vẫn muốn giao du bốn phương, tiền là sinh mệnh, không có tiền thì không ai quan tâm đến huynh ấy.
Ngày ngày say sưa không biết gì, về nhà thì đòi tiền tiêu.
Diệp gia, Trương gia trong thôn trước đây còn ghen tị vì huynh ấy thi đỗ tú tài, giờ đây lại thở dài châm chọc.
"Nhìn xem, trai tráng thành tựu hay không, còn phải xem nhân phẩm của con người. Nếu không, dù có đi học, cũng bị người ta khinh thường."
Trâu trong nhà đã bán, gà cũng đã bị vặt lông, phụ thân ngày đêm đi làm thuê, cũng không đủ tiền cho huynh ấy tiêu.
Vì vậy, ông ấy liền nghĩ đến ta.
Ta buôn bán, trong túi cũng có chút tiền, đã sửa sang lại nhà cho A Thanh tẩu, còn mua thêm vài mẫu ruộng vườn.
Người khác thấy vậy cũng ghen tị, nhưng cũng e ngại Phương Tứ thúc, không dám nói gì.
Chỉ có thể châm chọc vài câu không đau không ngứa.
"Thanh tẩu ngươi thật là có phúc hưởng, chỉ tiếc đứa trẻ này vẫn là nuôi cho nhà khác."
Lúc này, bọn họ cũng không còn bàn tán về việc ta là nữ tử nữa.
Phụ thân nghe nhiều rồi, có lẽ cũng nảy sinh ý nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông ngập ngừng tìm đến ta, đề xuất: "Tiểu Cẩn, đại ca con đã từ bỏ rượu hoa, sau này nhất định sẽ thay đổi, con hãy giúp đỡ hắn đi."
Ta cười cười: "Tam thúc, trước đó đã nói rõ, tiền và hàng hai bên phải rõ ràng."
Phụ thân có chút lo lắng, vò vò góc áo, chỉ nói:
"Hắn là huynh trưởng, dù có gãy xương cũng liền gân với con..."
Câu này bị Kim Nhị thẩm nghe thấy, thẩm ấy ‘hứ’ một tiếng.
"Trước kia khi mất con, không nói đến tình m.á.u mủ, giờ lại nhắc lại chuyện cũ, thật không biết xấu hổ."
"Phương Đức Minh."
Mẫu thân bỗng xuất hiện, mặt mày u ám, kéo phụ thân về nhà.
Cánh cửa gỗ phát ra tiếng "phanh”
Những năm qua, bà rất e dè, không chủ động quấy rầy ta.
Đây là lần đầu tiên mặt đối mặt với ta.
Ta nghĩ mẫu thân đang trách ta, cho đến buổi tối Kim Nhị thẩm tìm ta.
Thẩm ấy đưa cho ta một gói nhỏ bằng vải.
"Đây là mẫu thân ruột của con muốn đưa cho con."
Trong gói vải là một miếng bạc nhỏ đến đáng thương.
Gia đình nghèo đến mức "kêu lách cách", không biết mẫu thân làm sao mà giữ lại được.
Miếng bạc được bọc trong vải đỏ, Kim Nhị thẩm nói đây là tã lót của ta khi mới sinh.
"Bọn họ sắp đi rồi, giữ lại vài mẫu ruộng này cũng không có ý nghĩa gì, không bằng ra ngoài làm công."
"Nhưng mà, bọn họ đã già rồi."
Ta cầm gói vải, có chút không biết phải lam sao.
"Không có cách nào, trên đời này làm phụ mẫu đều như vậy, mong con cái tốt đẹp, cũng không thể để đại ca con c.h.ế.t bên ngoài được.
"Chỉ trách, những năm qua nuông chiều như g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, tưởng rằng đại ca con có thể đứng vững, ai ngờ hắn lại không tự trọng, khổ cho song thân."
Kim Nhị thẩm thở dài.
"Nghe bọn họ nói, dường như muốn lên trấn tìm a tỷ con để nương tựa. Nhưng bao nhiêu năm không hỏi han, giờ lại đi, vậy thì tính là gì?"
Ta nhìn vào vải đỏ mà không nói gì, nhưng lại nhớ đến bóng dáng gầy gò mà ta gặp ở tiệm gạo năm đó.