Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Chương 93: Tranh con (10) - Kết



Lưu Hà Hoa là một người phụ nữ nông thôn, lại còn là phụ nữ miền núi thuộc dạng bị coi thường nhất trong sự ngấm ngầm phân chia cao thấp giữa những

người phụ nữ nông thôn. Người nông thôn luôn cười cợt bọn họ không khai hoá, không văn hoá, mất vệ sinh, ngu dốt, là một người vợ miền núi bị cả thôn kỳ

thị vì bà ta lười nhác, tham lam, gian xảo, tệ hại. Lúc còn trẻ bà ta còn đánh nhau với mẹ chồng đến nỗi cả thôn đều biết bà ta sáng sớm không rửa mặt, rửa

tay đã làm đồ ăn cho cả nhà, con cái đi bậy ra cũng chỉ để đó, tã không bao giờ được giặt, không dọn dẹp nhà cửa không giặt giũ, làm cơm thì khó ăn đến nỗi

chó còn không muốn ăn! Đây đều là những thứ mà mẹ chồng bà ta trước mặt người trong thôn mắng chửi năm đó, Lưu Hà Hoa vì như vậy đã cầm dao rượt

chém mẹ chồng của mình, bà ta đã bị cha chồng đá vào ngực văng ra, nếu như số của bà ta không sinh được con trai thì từ lâu đã bị tống về Lưu gia rồi.

Nếu cứ như thế này nên sớm tách khỏi nhau, thế là nhà bọn họ đi nơi khác sống một mình.

Lưu Hà Hoa thích nhất cùng những đứa con của mình hồi tưởng những cay đắng lúc đầu bị đuổi khỏi nhà, trên người chỉ có hai bộ ga giường hai cái chén, nửa

bao bột ngô, cả một gia đình ở trong kho gạch cũ ba ngày, may mà có nhóm người lao động thấy thương nhà bọn họ đã chia cho nhà họ một căn nhà tranh nát

có hai gian phòng của một người có thủ tục Năm Bảo đã chết.

Con cái vì chuyện này đều căm thù người nhà ông bà nội, trên đường gặp mặt không kêu không nói, còn nhổ một bãi nước miếng.

Lưu Hà Hoa là người tự nhận bản thân đã bị ức hiếp cả nửa đời, cho đến lúc Dư Sách lên đại học, rồi muốn kết hôn với con gái thành phố có tiền thì cuối

cùng bà ta cũng nhìn thấy bình minh rực rỡ, quyết tâm đưa cả nhà lên nhờ cậy hắn. Chính mỗi hành động này mà bà ta nhai đi nhai lại suốt mười năm, tự xem

mình là người có nhiều công lao nhất của Dư gia này.

Nhưng sự thật phải chăng là như thế?

Những việc xảy ra quá lâu không nhắc đến nữa, nhưng cái chiêu cả gia đình chạy đến thành phố A nhờ cậy Dư Sách rõ ràng không phải kế hay.

Cũng vì Điển Tư Hàm bị tình yêu che mờ mắt rồi, nếu đổi thành một cô gái tỉnh táo, bậc cha mẹ lợi hại, chuyện hôn nhân sẽ không trở thành một màn thảm hại

như này, lúc đó Dư Sách còn không có chỗ dựa ở thành phố A, không có hôn nhân làm hậu thuẫn sinh sống ở thành phố A, hắn có thể lăn lộn thành công như

bây giờ hay không cũng chưa chắc. Phải nói rằng mười năm trước sinh viên đại học có giá hơn sinh viên đại học bây giờ, nhưng cũng khó tìm được chỗ làm

việc tốt, những chàng trai nghèo mạt trong tay cái gì cũng không có mong muốn sống lâu dài ở một thành phố xa lạ bán mạng làm việc có bao nhiêu cực khổ

chứ.

Càng không phải nói đến gia đình con trai cả gây phiền lòng và cả gia đình đứa em gái càng làm bực hơn. Lúc đầu ở trong thôn Dư Minh cũng được xem là

"thành phần tri thức", là thầy giáo tiểu học duy nhất của thôn, nghe nói trường tiểu học thứ hai mà anh ta dạy bị dỡ bỏ, một người thầy khác kiêm luôn thầy hiệu

trưởng ở lại trường thì được phê chuẩn cho vào biên chế, được điều đến trường trung học của xã, nếu như Dư Minh cũng ở lại, tình cảnh cũng tương tự như

thế, vào được biên chế rồi, lại cộng thêm tiền lương lúc đi dạy trong thôn mấy năm tương lai rộng mở, anh ta đã có thể cáng đáng một cuộc sống vẻ vang, quan

trọng nhất là mọi thứ đều đến từ chính bản thân Dư Minh mà không phải từ sự bố thí của người khác, Dư Minh tuyệt đối không giống kiểu người xui xẻo vô

dụng như bây giờ.

Đây là những gì Dư Minh trăn trở trong một đêm sau khi gặp gỡ vài lần với hiệu trưởng năm đó ở huyện thành nay đã trở thành chủ nhiệm giáo vụ của một

trường trung học.

Bây giờ lương một tháng của người ta hơn năm ngàn tệ chưa đến sáu ngàn, vợ ông ấy mở một tiệm ăn nhỏ gần trường trung học, con trai đang học cấp ba,

cũng sắp lên đại học rồi, ngày tháng trôi qua rất thuận lợi, ở huyện thành không tính là giàu sang, nhưng cũng được xem là một gia đình bình thường danh giá.

Còn anh thì sao? Xách con trai đi thuê phòng, vì sinh kế mà quay trở về nghề cũ lúc còn ở thành phố A là đi giao hàng cho người ta, nhưng thu nhập mãi không

bằng lúc ở thành phố A, chỉ có một niềm vui sướng chính là sau khi con trai Dư Ngạo Nhiên vượt qua một lượt đả kích, trong một đêm đã trở nên hiểu chuyện

hơn rất nhiều, học hành không cần anh phải nhắc nhở, cũng không mê luyến trò chơi trên mạng nữa.

Dư Minh đếm số tiền lương vừa được nhận, di động kế bên anh liên tục reng chuông, anh ấn nút từ chối nghe, Lưu Hà Hoa càng ngày càng điên lên, mỗi ngày

đều gọi điện cho anh, không mắng chửi Lương Tiếu không phải là người thì mắng con trai cả quá vô dụng. Trong điện thoại còn kể cho anh về những việc mới

nhất, căn nhà của bọn họ xem ra không thể giữ được rồi, mỗi ngày đều có người đến xem nhà, cặp vợ chồng xã hội đen hôm trước đã đến xem qua ba lần rồi,

còn có những loại người nhìn là biết không phải loại lương thiện đến xem nhà, nghe hàng xóm kể lại những người đó nói nhỏ rằng chỉ muốn nhà họ Điển hạ giá

một chút, bọn họ không chê Dư gia phiền phức, trong mắt bọn họ Dư gia chỉ là những phế thải tầm thường trong quá trình sửa chữa thôi, tiện tay vứt là được

thôi.

Buồn bực sợ hãi khiến Lưu Hà Hoa gọi điện ngày càng nhiều lần, oán hận đối với Dư Sách ngày càng chồng chất, bà ta trách móc Dư Sách không biết lo liệu

kể cả vợ của mình còn giữ không được, tức giận Dư Sách không có nhiều tiền, không giống con trai những nhà khác mua nhà lớn cho bà ta ở, bất mãn Tiểu

Muội quá ích kỷ, tình cảnh trong nhà tệ đến như này mà không chịu bán nhà cho Dư Lạp chữa bệnh, oán trách bệnh viện quá nhẫn tâm, tiền đổ vào đó như cái

giếng không đáy, trách móc mọi thứ... Đôi khi bà ta còn biết hỏi thăm ông bà già tình hình ra sao, Dư Minh ở huyện thành có trụ vững được không.

Đây có lẽ là lý do Dư Minh không tiếp điện thoại, anh ta đã tìm ra được căn nguyên vì sao bản thân lại xui xẻo cay đắng đơn độc mãi là một con rùa, chính là

bà mẹ Lưu Hà Hoa, làm sao có thể vừa lòng bà ta được.

Anh đếm xong tiền lương, tách một số tiền trả tiền phòng, tiền điện nước, tính sơ qua những chi tiêu cơ bản, chút tiền này chỉ đủ no bụng, một chút dư dả cũng

không có.

Anh thở dài một tiếng, sờ vào túi áo, thuốc lá cũng hết, anh mở cửa bước xuống siêu thị nhỏ dưới lầu mua bịch thuốc lá tám tệ, rút ra một điếu để hút. Anh biết

rằng nếu như không có nguồn thu nhập khác, có thể cả thuốc lá anh cũng phải đếm từng điếu.

Chính ngay lúc này, một chiếc xe dừng bên cạnh anh, một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, ôm lấy anh. "Anh hai!"

"Tiểu Muội!" Anh nghiêng đầu. Tại sao Tiểu Muội lại đến nhà cũ ở huyện? Sao nó tìm được mình. Đúng rồi, lúc anh vừa về đến huyện thành liền đưa địa chỉ
cho mẹ, bảo bà gửi sang vài đồ đạc và tài liệu học tập mà Dư Ngạo Nhiên mang theo không kịp, Dư Minh không có vẻ hối hận gì cả, mấy bộ quần áo đó

đáng bao nhiêu tiền chứ? Những tài liệu học hoàn toàn có thể mua lại, tính của Tiểu Muội hệt như mẹ, vừa lười vừa xảo quyệt.

"Anh! Anh phải cứu em!"

"Em làm sao? Em rể với cháu đâu?"

"Cảnh sát! Cảnh sát muốn bắt em!" Dư Tiểu Muội khóc nói.

"Em làm việc xấu gì vậy." Dư Minh im lặng, Dư Tiểu Muội làm rất nhiều việc xấu, hai đứa bọn nó canh sạp hàng nhỏ, lại có một căn nhà, lẽ ra mỗi ngày phải

trải qua rất tốt, nhưng em rể là một thằng ăn chơi, không đưa mang chút tiền nào về nhà, cho dù nó đã bị Tiểu Muội ép phải mang về nhà hai bà ngàn tệ thì

thằng đó cũng rất nhanh kiếm cớ nhập hàng hay gì đó lẻn đi, Tiểu Muội không còn cách nào phải trông quán thu tiền cả ngày, kiểm soát nguồn tiền của thằng

đó, tiện thể theo dõi xem nó có qua lại với người phụ nữ nào không, nhưng làm sao mà quản nổi đàn ông, em rể cứ chớp cơ hội nhìn lén người ta, nhìn lén

không nổi nữa thì kiếm chuyện nói người đẹp còn đỡ, Muội Muội luôn vì chuyện này mà thường đánh "hồ ly tinh", nhiều lúc cũng bị đánh lại, bạo lực không có

tác dụng Muội Muội chuyển sang dùng chiêu, không biết học ở đâu trò hãm hại người, trộm ảnh và tin nhắn trên Weixin của người ta rồi đăng lên mấy diễn

đàn, lén lút gọi điện thoại vô danh cho chồng của người ta rồi không nói gì, lại còn phá hoại hàng hóa của người ta.

Lần quá đáng nhất chính là có một người phụ nữ đã có chồng làm thức ăn nhanh, chính bởi vì làm bánh ngon nên kinh doanh mới trụ vững, bởi vì cô ta có vẻ

ngoài xinh đẹp nên em rể liên tục đến làm phiền người ta bị chồng của người phụ nữ đó đánh một trận. Muội Muội không những không trách móc chồng mình,

ngược lại còn đến tiệm nhà người ta cho thuốc nhuận tràng vào bánh, khiến cho người ta làm ăn không được lại xém chút khuynh gia bại sản. Việc này làm rất

kín đáo, tự Muội Muội cảm thấy đây là chiến tích rất quang vinh về nhà kể cho mẹ nghe, bà ta phóng khoáng khen Muội Muội khéo léo làm được việc! Kết

quả Muội Muội càng ngày không kiêng nể gì cả, cứ thế này thì cảnh sát bắt cô ta cũng là chuyện sớm muộn.

"Em! Em không có làm cái gì hết! Là Điển gia muốn hại em!" Dư Tiểu Muội chột dạ nói.

"Em? Cái gì mà em không làm? Được thôi! Nếu như em không làm gì thì anh đưa em về thành phố A liều mạng này giải oan cho em!"

"Mẹ... Mẹ đã làm như vậy rồi." Dư Tiểu Muội lí nhí.

"Mẹ đâu?" Dư Minh chau mày.

"Ở trong bệnh viện."

"Em nhanh nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

"Em rể của anh... Việc làm ăn của em rể anh..."

"Việc kinh doanh của nó làm sao?"

"Bây giờ làm ăn khó khăn, không kiếm được tiền. Em với anh ấy kinh doanh trên Weixin."

"Trên Weixin nhiều người kinh doanh, tại sao người ta lại bắt em?"

"Em... Kinh doanh trên Weixin không phải ai cũng kiếm được tiền mà, bởi vậy nên tụi em mới nghĩ ra cách này kiếm tiền, bán... bán..."

"Bán cái gì!"

"Bán đồ chơi tình dục."

"Đồ chơi tình dục cũng không phạm pháp!"

"Còn có... còn có... thuốc..."

"Em! Em bán..." Bây giờ trong nước cấm bán thuốc kích dục, chỉ có thể mua bán qua người quen, thật giả lẫn lộn, rất nhiều loại có tác dụng hại đối với cơ thể,

vài loại còn ảnh hưởng tính mạng.

"Ai mà biết có ông già hơn bảy mươi tuổi mua thuốc chỗ bọn em chứ! Sau khi uống thì chết... trên người gái bán hoa, lẽ ra việc này không thể truy ra bọn em,

em với em rể anh đã xóa sạch tất cả vết tích rồi, người nhà của ông ta còn không nghĩ đến việc ông ta lớn tuổi như vậy mà biết dùng di động lên mạng mua

thuốc, ai mà biết hai tuần trước có người báo cảnh sát về tụi em."

"Tiếp theo thì sao?"

"Người thân muốn bọn em đền tiền, mở miệng là muốn một triệu tệ. Một ông già gần đất xa trời, làm gì mà đáng tiền đến như vậy! Em rể anh đánh nhau với

người ta bị thương, bọn họ tức giận, không đòi bọn em tiền nữa, muốn bọn em đi tù!"

"Em có biết bán thuốc giả chết người tội lớn cỡ nào không?"

"Bọn em chịu trả tiền thì không được sao?"

"Giờ mới biết hối hận à em?"

"Anh hai, ý anh là sao hả, anh nói với ai vậy hả?"

"Bây giờ không phải vấn đề anh nói với ai, vấn đề là em làm sao giải quyết, mẹ thì sao? Sao lại nhập viện?"

"Cảnh sát đến bắt em, mẹ giành giật với người ta rồi té ngã... không nặng lắm.. Mẹ vào bệnh viện vì em... Anh ơi! Em đã tra rõ ràng rồi, việc này do người
Điển gia báo cảnh sát! Người Điển gia quá thâm đi! Anh ba lại không thèm lo chuyện này nữa, trước mặt chúng ta giả bộ làm dáng này kia, trên thực tế thì

không là cái thá gì hết, quan trên thì không quen ai, cái gì cũng không hiểu... cái gì cũng làm không được..."

Dư Minh thở dài, nếu như theo cách nói của người huyện thành thì Dư Sách là một người đi làm công, tuy rằng tạo công việc cho người phương tây làm thì vẫn

là đi làm thuê cho người ta, lương cao thì sao chứ? Chỉ là người dân bình thường, với chút tiền đó của nó gặp chuyện thì chả là cái thứ gì cả, lại chẳng có quan

hệ với quan trên, trước kia nó làm được việc, bao nhiêu thứ đều dựa vào quan hệ của Điển gia, bây giờ Điển gia không đè chết nó đã tốt lắm rồi, tại sao phải

giúp nó?

"Em định làm thế nào?"

"Anh! Anh để em trốn ở đây một thời gian đi! Đợi mọi việc ổn thỏa rồi tính tiếp! Người nhà đó suy cho cùng chỉ muốn đòi tiền, nếu như không ổn thật thì em

bán nhà đi, thế chấp cửa tiệm là xong rồi!"

Nhà bán đi, cửa hàng thế chấp. Dư Tiểu Muội còn có thể về được thành phố A không? Nếu như về lại thì làm cái gì? Hơn nữa còn có hai đứa con phải nuôi,

"Con cái thì sao?"

"Em gọi điện thoại để mẹ chồng đến đón rồi, cha của tụi nó đã vào tù rồi, em lo không nổi."

"Em!" Dư Minh chỉ vào Dư Tiểu Muội thở dài, đúng là còn non trẻ, tuy rằng con cái đã lớn khôn, nhưng Muội Muội vẫn còn rất trẻ con. "Đi, theo anh lên lầu,

anh nói chuyện rõ ràng với em, nhà anh nhỏ, em đến rồi chỉ có thể ngủ phòng khách."

"Dạ, em ở không quá mấy ngày đâu, đợi bên đó có tin chính xác thì em đi, chứ cái huyện thành nghèo nàn này ai mà muốn ở lại!"

Dư Sách xách túi táo xuống thang máy, chưa từng thấy người nhà mình lại có thể làm như vậy, Tiểu Muội bán thuốc kích dục trên weixin hại chết người ta, đền

tiền là được rồi chứ gì! Số tiền quá lớn không chấp nhận nổi thì ăn vạ, đàm phán, có thái độ tốt, vậy mà thằng em rể lại đánh cho người ta bị chấn thương não,

người ta không muốn tiền nữa, muốn hai vợ chồng nhà nó ngồi tù, bây giờ Tiểu Muội mới phản ứng, chủ động xin người ta muốn đền tiền, muốn bao nhiêu đền

lại bấy nhiêu. Đây không phải tiện nhân thì còn là thứ gì nữa? Nhưng nhà người ta đâu phải vậy, trước sau đã bắt nhốt em rể rồi, khi đến nhà bắt Muội Muội,

mẹ già chạy đến ngăn, trong băng ghi hình phía cảnh sát hiện rõ mẹ của bọn hắn dẫm phải vỏ chuối trên đất té ngã, nhưng bà lại cứ nói do cảnh sát đánh bà mà

ra, ở lì trong bệnh viện không ra.

Dư Sách bị hàng loạt những chuyện tào lao trong nhà làm cho tinh thần không ổn định, kể cả khi họp hành cũng mất tập trung, cho dù hắn có ngu ngốc hơn

cũng có thể phát hiện ra, ánh mắt tổng giám đốc nhìn hắn không còn thân thiết như trước nữa.

Những ngày này... Làm sao lại biến hắn trở thành như thế này chứ!

Hắn chưa mở cửa phòng bệnh đã nghe thấy mẹ già cùng với những người từ đồn công an la hét um sùm, "Làm người phải có lương tâm! Ai lừa người! Ai lừa

người ra khỏi cửa để xe đâm chết! Tôi chính là muốn mấy người bị bại hoại thanh danh! Cảnh sát mấy người không thể một tay che trời đâu."

"Băng ghi hình quay rất rõ ràng, là bà tự mình ngã, hơn nữa lại tự bị thương trong lúc cản trở quá trình thi hành pháp luật của chúng tôi, chúng tôi không chịu

trách nhiệm." Thái độ của đối phương rất rõ ràng, "Bà muốn ở đây bao lâu thì ở! Thích tìm ai thì tìm!"

"Tôi muốn tìm truyền thông! Tôi muốn lên mạng tố cáo các người!"

"Thưa bà, chúng tôi có băng ghi hình." Vị cảnh sát nói xong thì bước đi, Dư Sách căng thẳng mở cửa.

"Đồng chí cảnh sát, mẹ tôi tuổi tác đã cao, thân thể không tốt có chút mu muội, các anh có việc gì cứ nói với tôi." Thì ra cảnh sát đến đây có ý muốn bỏ qua

chuyện nhỏ này, tuy rằng có băng ghi hình nhưng suy cho cùng đây là chuyện phiền toái, mà mẹ hắn cứ nói chuyện không chừa đường lui cho mình, buộc người

ta phải giải quyết theo việc công.

Cảnh sát quan sát hắn một lúc, nhìn Dư Sách cũng có vẻ khá được, mặc vest, có dấp dáng của người danh giá, "Được, anh nói xem ý của nhà anh thế nào."

"Nhà của bọn tôi thì, việc này đúng là ý thức pháp luật kém, Tiểu Muội nhà tôi trình độ văn hóa kém, cũng không biết mấy thứ thực phẩm chức năng đó là sản

phẩm kém tiêu chuẩn ba không*. Cũng không nghĩ đến sẽ có ông già hơn bảy mươi tuổi mua nó, chúng tôi chịu bồi thường." Trong một lúc nói chuyện này hắn

đã đánh tráo khái niệm thuốc kích dục thành thực phẩm chức năng, bởi vì thuốc kích dục đúng là được treo biển thuộc loại thực phẩm chức năng.

*Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, không chứng nhận chất lượng và không đề tên nhà sản xuất.

"Ừm, đây mới là thái độ hợp tác nên có." Cảnh sát gật đầu, "Nhưng em rể của anh đánh người ta bị thương... Việc này..."

"Chúng tôi đồng ý chi trả viện phí để em rể tôi giảm án." Muốn lôi người ra khỏi nhà tù không dễ, hắn đã từng tiếp xúc với nhà bên đó, thái độ của bọn họ rất

rõ ràng, muốn em rể phải ngồi trong thù mấy ngày cho hả giận, người ta nghe được rằng trả tiền viện phí sẽ được giảm án thì cả tiền viện phí cũng không cần

nữa, vẫn may có người khác khuyên bảo mới đồng ý."

"Vậy mẹ của anh thì sao?"

"Chiều nay tôi sẽ bảo bà ấy xuất viện, đảm bảo sẽ không gây phiền hà cho chính phủ."

"Ừm, được, việc này cứ như vậy mà làm." Cảnh sát cuối cùng lắc lắc đầu, "Nhà của anh sớm làm như thế này thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi? Nhà người ta

cũng không kiên quyết đòi một triệu, nói chuyện đàng hoàng với người ta thì chắc mấy trăm ngàn đã xong việc rồi, còn bây giờ thì..."

"Bọn họ muốn bao nhiêu thì chúng tôi đưa bấy nhiêu, chỉ cần bọn họ không truy cứu em gái tôi."

"Ừm, tôi sẽ nói chuyện với họ."

Lưu Hà Hoa ngồi một bên nghe chuyện sắc mặt cực kỳ khó coi, bà ta vốn dĩ sợ hãi uy nghiêm của con trai nên không dám chen lời, lúc nghe câu muốn bao
nhiêu đưa bấy nhiêu thì gấp lên, "Không được! A Sách nói cũng không tính! Không được!"

"Mẹ! Việc này em bảo con lo thì con cứ lo như vậy đấy, nếu không con không lo nữa, mẹ cứ ở đây chờ chết đi!"

Lưu Hà Hoa bị dọa đến run rẩy, bà ta chỉ có thể dựa vào đứa con này để dưỡng già, chỉ có thể im miệng.

Sự việc rất nhanh đã có kết quả, Dư Tiểu Muội trở về thành phố A đem bán căn nhà Dư Sách mua cho, thế chấp cửa hàng, đưa tiền cho người ta tổ chức

đám tang, tiền viện phí, cộng lại tổng cộng một triệu hai tệ, trong tay cô chỉ còn tám trăm ngàn tệ, số tiền còn lại là Dư Sách vay mượn người ta.

Sau khi sự việc kết thúc Dư Tiểu Muội muốn trở về quê mẹ, đuổi Dư Sách đi, hiện tại người Dư Sách hận nhất chính là Dư Tiểu Muội, hắn vì cô ta tiêu tốn cả

tiền tiết kiệm mua nhà, kết quả cô ta không hiểu chuyện, hại hắn không thể mua nhà, thậm chí còn mắc nợ, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tiểu Muội nữa.

Lưu Hà Hoa chỉ có thể lấy hai mươi ngàn tệ thuê nhà, lại để Dư Tiểu Muội về quê rồi, Dư Tiểu Muội về quê lại biết được anh hai đã chuyển nhà đi, biệt tăm

biệt tích. Cô ta ở trong huyện thành tới lui tìm không ra anh hai, vừa đúng lúc có bạn trên mạng hẹn với cô ta, cô ta cắn chặt theo chân người bạn có tiền đó

rồi.

Chồng của Dư Tiểu Muội bị phán án một năm, sau khi ra khỏi tù thì vợ không còn, nhà, cửa tiệm cũng mất rồi, con cái đang sống cùng cha mẹ, hắn ở nhà cha

mẹ được mấy ngày thì đi rồi, đến nơi khác làm công nuôi gia đình, người như hắn không thiếu phụ nữ cũng không thiếu con cái, chưa qua được một năm đã

mang về một người vợ, lúc này con trai lớn của Dư Tiểu Muội cứ Tiểu Muội Tiểu Muội, cô ta đã trở thành một nhân vật truyền miệng, có người nói cô ta trở

thành vợ hai của một người giàu có nào đó, có người nói cô ta trở thành gái điếm, cũng có người đồn cô ta đã chết rồi, tóm lại chính là tung tích mất tăm.

Sau khi Lưu Hà Hoa rời khỏi nhà Dư Tiểu Muội, cả ngày đều khóc lóc, không thương nhớ con trai út thì lại nghĩ về con gái cưng, còn đối với Dư Sách thì thái

độ thay đổi hoàn toàn, bà ta cho rằng tất cả những việc xui xẻo này tuy rằng không có liên quan mật thiết với Dư Sách, nhưng Dư Sách lại không dốc toàn lực

giải quyết mọi việc chính là tội lớn nhất! Bà mẹ già không biết rằng năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn, bà ta chỉ biết rằng Dư Sách không có bản lĩnh!

Không nể tình người thân! Không có tình thân! Khốn nạn!

Bà ta không để ý đến một Dư Sách suốt ngày sớm đi tối về nay đã ở nhà nhiều hơn, vẻ mặt suốt ngày nhăn nhỏ, cho đến một ngày Dư Sách mặc đồ ngủ xuất

hiện ở bàn ăn sáng nói, "Con bị giảm biên chế rồi!"

Giảm biên chế, dường như đã trở thành danh từ hot nhất của doanh nghiệp nước ngoài, tình hình công ty không tốt - Giảm biên chế! Công ty lợi nhuận không

cao - Giảm biên chế! Công ty chuyển đổi phương hướng - Giảm biên chế! Công ty bị sáp nhập - Giảm biên chế!

Lần giảm biên chế này là chỉ thị của tổng công ty đưa xuống, tổng giám đốc muốn Dư Sách ít nhất phải giảm biên chế ít nhất 30% số nhân viên dưới trướng

của hắn, Dư Sách tiến hành việc này không chút áp lực, hắn không ngờ rằng sau đó, tổng giám đốc gọi hắn đến văn phòng, kêu hắn thôi việc.

Đúng là doanh nghiệp nước ngoài, phát triển rồi quay về Mỹ, quá biết lợi dụng người khác, rõ ràng đã sớm đưa tên hắn vào danh sách giảm biên chế vậy mà

vẫn bảo hắn dồn hết sức tàn làm ra việc thiếu đạo đức như vậy.

Dư Sách không nói gì ôm hết đồ đạc của mình rời đi, lúc hắn rời đi toàn bộ nhân viên trong công ty đồng loạt vỗ tay như sấm rền.

Dựa theo nhận xét về bản thân mình, Dư Sách tìm công việc khác không hề khó, nhưng lần này với kinh nghiệm quản lý cấp cao ở doanh nghiệp nước ngoài

lẫn lương cao khiến hắn có mục tiêu khởi đầu quá cao, muốn hạ thấp tiêu chuẩn thì quá khó, sau vài lần vấp phải trở ngại, hắn đã có một quyết định khó khăn.

Đầu tiên hắn đi tìm vài người bạn thân của Điển Tư Hàm, để bọn họ chuyển lời giùm hắn rằng hắn muốn tự mình giải quyết vấn đề nhà cửa của hai vợ chồng,

chỉ cần Điển Tư Hàm chịu xuất ra nửa phần tiền nhà tương đương với năm trăm ngàn tệ, hắn sẽ vui lòng đến bộ quản lý nhà đất ký tên.

Một mình Điển Tư Hàm trở về thành phố A, cặp vợ chồng đã ly hôn này gặp mặt nhau ở sảnh lớn của phòng giao dịch bất động sản, gần như chẳng nói với

nhau câu nào đã làm xong thủ tục chuyển giao nhà, Dư Sách cầm chi phiếu, rời khỏi sảnh lớn giao dịch, lúc rời đi cũng không hề ngoái đầu nhìn lại.

Hắn hối hận chưa? Hiển nhiên là rồi, tiếc rằng hối hận cũng đã muộn, giữa người nhà và hôn nhân hắn đã sớm chọn người nhà, chỉ có thể gánh chịu hậu quả.

Hắn dùng bốn trăm ngàn trả nợ, từ một trăm ngàn còn lại rút ra năm mươi ngàn đưa cho cha mẹ, nói họ rằng hắn phải đi nơi khác làm việc, cha mẹ hắn rất thản

nhiên, cho rằng khi hắn vững chắc ở bên ngoài sẽ đến đón họ hưởng phúc, bọn họ không ngờ rằng lần này sau khi Dư Sách rời đi, không một chút tung tích hệt

như con diều bị đứt dây. Lần tiếp theo hắn xuất hiện trước mặt bọn họ đã là chuyện của bốn mươi năm sau, hắn đã ở thành phố H có lại một gia đình mới, có

vợ có con gái, có được một phần lương đủ để nuôi sống gia đình, hắn nói rằng hắn đã thay cha mẹ nộp bảo hiểm xã hội, sau này ngoại trừ sau khi gánh một

phần tiền thuốc men sau khi đã được thanh toán bằng bảo hiểm y tế, hắn không lo cái gì nữa.

Con cái đều đi rồi, Dư Hoá Long và Lưu Hà Hoa trâng trâng nhìn ngôi nhà trống không, Lưu Hà Hoa muốn thay con cái canh giữ ngôi nhà, nhưng có tác

dụng gì chứ? Tên của căn nhà là của người khác, bọn họ không có nguồn thu nhập, tiền bạc đều đổ hết vào con trai thứ ba. Vào lần thứ ba đòi tiền điện nước,

phí vận hành thang máy của bên quản lý nhà cửa không thành, điện nước bị cắt, chỉ sau khi đó, vào nửa đêm bọn họ mới ủ ê rời khỏi. Ở dưới quê bọn họ còn

có nhà còn có đất, bọn họ còn có bảo hiểm xã hội, sẽ không khó để sống tiếp, còn về Dư Lạp... Dư Sách nói đúng, đi làm thủ tục Năm Bảo, nhà nước sẽ lo

cho nó.

Cả một đời Điển Tư Hàm chưa bao giờ trả tiền một cách vui vẻ như thế này, lúc đưa chi phiếu cho Uông Tư Điềm, hai mắt cô sáng chói, "Mọi người làm cách

nào vậy?"

"Chẳng qua chúng tôi chỉ đẩy một cái, gia đình đó sớm muộn cũng sẽ có hậu quả như vậy." Uông Tư Điềm không hề nhận công về chính mình.

"Sớm muộn... Cũng có thể sớm hơn ư? Nếu như không có mọi người chắc tôi đã bị dày vò đến mức của đi thay người rồi, cho dù có nghe tin bọn họ gặp xui

xẻo cũng không vui vẻ, cô cho rằng đây không phải là việc khó khăn gì, nhưng đối với tôi thì chính là khốn đốn cùng cực."

"Mọi việc trên thế giới này chính là như vậy, có lúc cô nghĩ rất khó khăn, quay đầu nhìn lại thật sự không khó đến thế." Điển Tư Hàm là một người phụ nữ điển

hình cho vận may tốt, dù có đánh bài loạn thế nào, kết cục cuối cùng cũng chỉ là huề vốn.
"Chắc là như vậy." Đã từng bị hôn nhân dày vò, góc nhìn của Điển Tư Hàm với thế giới cũng thay đổi, "Đúng rồi, tôi có một món quà." Điển Tư Hàm rút ra

một tấm thẻ vàng.

"Đây là..."

"Đây là thẻ giảm giá cửa hàng giày chúng tôi, bất kể là ai cầm tấm thẻ này đến mua giày đều được giảm ba mươi phần trăm, trên thị trường tìm không thấy đâu

nhé, chỉ làm một trăm thẻ gửi tặng."

"Cảm ơn." Uông Tư Điềm nhận chiếc thẻ.

"Làm chiếc thẻ này là chủ ý của tôi, tôi đã tiếp nhận sự nghiệp của ba mình, họ đang cũng nên nghỉ ngơi rồi."

"Ừm." Uông Tư Điềm gật đầu, có vẻ như cô có một chút lo toan.

"Tư Điềm, hình như cô có chút tâm sự?"

"Chỉ là có một việc tôi không thể quyết định được."

"Xin lỗi, tôi có hơi nhiều chuyện, dường như việc gì cô cũng đều có thể giải quyết chu toàn."

"Đúng vậy, giải quyết chu toàn." Mối quan hệ giữa cô và Lục Thiên Phóng từ sau lần hôn sâu đó đã có chút thay đổi, có vẻ như Lục Thiên Phóng đã xem cô là

bạn gái hắn rồi, hôn thì hôn thôi, nói lên được cái gì chứ? Uông Tư Điềm chỉ có thể thừa nhận bản thân không ghét bỏ Lục Thiên Phóng, nhưng nếu nói chuyện

tình cảm... Lục Thiên Phóng liệu có phải người đáng để cô rơi vào lưới tình hay không? Cô có chút hoang mang, thậm chí cô còn không biết tình yêu là gì, cô

không phải người sẽ nhớ đến Lục Thiên Phóng khi không có người bên cạnh, cũng không phải người nhớ nhung hắn mỗi phút mỗi giờ, cô chỉ là không chán

ghét khi hắn ở bên cạnh cô vậy thôi.

Chính ngay lúc này, cô nhìn thấy từ bên kia đường có người cầm ô đang bước đến, bên ngoài không biết đã mấy giờ mà nắng gắt như lửa, người đó cầm ô che

nắng, đeo kính râm, mặc một chiếc đầm hoa vội vã bước đến. Tại sao lại là cô ta? Sắc mặt Uông Tư Điềm bắt đầu khó coi.

-----------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com