Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]

Chương 86: Tranh con (3)



Lục Hạc Minh là một người bệnh cực kì nghe lời , bất kể là bị kim tiêm đâm đau thế nào cũng không kêu một tiếng, cho dù là tập phục hồi chức năng vất vả

như thế nào cũng không kêu mệt .

Lục Thiên Phóng cũng cảm nhận được là ông già nhà hắn thay đổi rồi, còn thay đổi rất nhiều, cái loại khí chất duy ngã độc tôn của ông già không thấy đâu

nữa, thay vào đó là một loại tức giận ẩn dấu thật sâu.

Đúng vậy, tức giận, trong mắt ông hiện hữu một ánh lửa tựa như phẫn nộ. Lục Thiên Phóng hiểu, đây là phẫn nộ vì không cam lòng với số mệnh, cũng là loại

phẫn nộ vì khát khao với số mệnh nghẹn đến cổ họng. Mà Lục Thiên Phóng cảm thấy chuyện này cũng tốt, ít ra vì loại tức giận này mà ông già nhà hắn hồi

phục rất nhanh.

Uông Tư Điềm mang canh đậu nành hầm móng giò nóng hổi vừa ra lò đến phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa.

Lục Thiên Phóng mở cửa nhìn cô cười một cái, "Lại đem canh gì đến?"

"Đâu có gì nhiều, chỉ là chút canh cho chú bồi bổ thôi." Cô nói như là vì Lục Hạc Minh nhưng có nhìn Lục Hạc Minh đâu, Uông Tư Điềm nhìn chằm chằm Lục

Thiên Phóng. Sau khi Lục Hạc Minh bị đột quỵ, thiếu gia họ Lục quần áo lụa là đột nhiên biến thành hiếu tử, chạy lui chạy tới lo đủ mọi chuyện, còn chăm sóc

Lục Hạc Minh, tất nhiên là có thuê hộ sĩ riêng nhưng Lục Thiên Phóng cũng không

lúc nào rảnh việc. Uông Tư Điềm là đang xót người ta nhưng mà mở miệng ra thì lại nói vì Lục Hạc Minh.

"Ha ha ha, vậy thì đưa đây tôi thử trước xem có vừa miệng ba tôi không." Lục Thiên Phóng cũng không có vạch trần cô, thời gian mỗi ngày Lục Hạc Minh đi

trị liệu đều giống nhau, mà Uông Tư Điềm cứ đè giờ này mà đến đưa canh, đưa cho ai thì trong lòng tự hiểu. Lục Thiên Phóng tính đi đến cầm ấm giữ nhiệt để

đổ canh ra, thì bị Uông Tư Điềm đánh một cái lên mu bàn tay, sau đó dùng thìa múc cho hắn cho một chén.

Lục Thiên Phóng không có kiên nhẫn để uống canh, cứ thế mà dùng đũa gắp một cái móng giò hầm nhừ sắp rơi cả xương ra, bốn cái móng không to lắm chớp

mắt đã bị hắn ăn mất hai cái, còn muốn ăn tiếp thì bị Uông Tư Điềm dằng lấy, "Còn phần của chú nữa." Cái người này không quản ngày đêm chăm sóc Lục

Hạc Minh, bây giờ tính bất hiếu trong chuyện ăn uống hay gì.

"Ba tôi không ăn móng heo."

"Hả?"

"Kêu bẩn." Lục Hạc Minh không ăn móng của bất kì loại động vật nào cả, nói là không sạch sẽ....

"Chẳng phải là vì được ăn quá nhiều đồ ngon hay sao."

"Đúng vậy ." Lục Thiên Phóng nói, " Như tôi mới tốt, cái gì chỉ cần ngon đều có thể, thầy tướng số nói tôi có lộc ăn! Có đi tới đâu cũng không chết đói được

!"

Về phương diện ăn uống Lục Thiên Phóng đúng là không kén , cho dù là những món kỳ quái nhất chỉ cần là cho người ăn hắn đều đã ăn thử . Phong cách ăn

uống của Uông Tư Điềm và Lục Thiên Phóng cũng không hợp nhau, ví dụ như hắn rất thích ăn sầu riêng, còn Uông Tư Điềm chỉ cần nghe tên thôi là đã chạy

dài . Hắn rất thích ăn mấy con nhộng , Uông Tư Điềm chỉ cần nhìn thôi đã thấy ngứa hết cả người .

Nghe nói có thời gian hắn đi Vân Nam chơi đã từng tham gia tiệc bách trùng(*), vui vẻ như chuột sa chĩnh gạo vậy, mấy tấm ảnh hắn chụp Uông Tư Điềm còn

không dám nhìn một cái .

(*) đây là lễ hội trăm loại côn trùng của tỉnh Vân Nam, nướng chiên xào hay hấp luộc gì cũng có, ai dám ăn thì cứ đến.

"Đúng vậy, anh thì có lộc ăn, cái gì cũng dám ăn, tôi còn nghe nói có người thích ăn cả phân bò, anh có ăn không?"

"Đã từng thử qua rồi, cũng ngon, thật ra cái đó không phải là phân bò, đúng là bò nhưng bò đó không ăn cỏ, người ta nuôi cho ăn mầm lúa mì, đậu xanh, đậu

nành ......

Uông Tư Điềm nghĩ đến cảm thấy hết sức ghê tởm, vừa nghĩ vừa nhìn Lục Thiên Phóng gắp một miếng đậu nành, cảm giác buồn nôn dâng lên đến cổ.

"Ha ha ha ." Lục Thiên Phóng vừa cười vừa vỗ đùi đen đét, nhân lúc cô chạy vào nhà vệ sinh bèn trút số móng giò còn lại vào bát của mình .

Tên ngốc không biết tốt xấu này! Uông Tư Điềm nghe tiếng cười của hắn tức đến muốn hộc máu , lại nhớ đến đống đậu nành trong cặp lồng giữ ấm, cô thở

dài, có thể là rất lâu nữa cô sẽ không ăn đậu nành nữa.

Lục Thiên Phóng cũng không đắc ý được lâu, móng giò vừa mới cắn được hai miếng thì nhận được một cuộc điện thoại, hắn mặt lạnh rời khỏi phòng bệnh .

"Có chuyện gì vậy?" Chuyện có thể làm cho hắn lạnh mặt không có nhiều lắm .

"Ba tôi ở bên phòng phục hồi đột nhiên nổi đóa." Biểu hiện của Lục Hạc Minh vẫn luôn tốt nhưng thật ra là ông cũng đã nhịn một bụng lửa, chỉ cần một mồi

lửa nhỏ cũng đủ phát nổ.

"Tôi đi với anh." Uông Tư Điềm cũng mặc kệ khi nãy mình dỗi Lục Thiên Phóng, người đã đi phía trước rồi đột nhiên dừng lại, vươn tay ra, Uông Tư Điềm

nghĩ một lúc rồi cũng đi qua nắm lấy tay hắn .

Lục Thiên Phóng nở nụ cười, "Trước nay tôi vẫn luôn cảm thấy hành động này cực kì đẹp trai ."

"Giờ này rồi anh vẫn còn ba hoa."
"A." Lục Thiên Phóng cười xong bỗng nhiên cúi đầu hôn Uông Tư Điềm một cái . Vào thời điểm khó khăn thế này, có em ở đây là tốt rồi.

Chuyện là cho Lục Hạc Minh đột nhiên nổi đóa cũng không có gì lớn, chỉ là bị người khác chiếm mất thiết bị phục hồi . Bác sĩ và nhân viên trị liệu cũng đã có

khuyên ông, dục tốc bất đạt, cái gì nhiều quá cũng không tốt . Người được xếp sử dụng máy phía sau ông đột nhiên châm ngòi, dùng nạng đập vào người Lục

Hạc Minh một cái, nào ngờ ông bị ngã. Lục Hạc Minh nổi đóa, bắt đầu chửi người, mới đầu mọi người còn nghe được ông mắng cái gì, sau lại càng nghe càng

mơ hồ .

Lúc Lục Thiên Phóng đến nơi thì Lục Hạc Minh đã được y tá dìu lên xe lăn, vậy mà ông vẫn còn đang mắng chửi.

"Ba!" Lục Thiên Phóng buông tay Uông Tư Điềm, đi tới, "Ai chọc ba tức giận như thế này."

"Ta phải về nhà ." Lục Hạc Minh nhìn chằm chằm con trai nói, cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bây giờ Lục Thiên Phóng là người nắm vận mệnh

của Lục Hạc Minh trong tay .

"Ba còn cần làm trị liệu thêm một thời gian nữa."

"Về nhà rồi mời tới một nhân viên chuyên làm trị liệu cũng được ." Chuyện này đối với Lục gia không hề khó, nhưng....phải có lí do thì nhà họ mới quyết định

đưa Lục Hạc Minh đến bệnh viện làm vật lí trị liệu. Nếu ở nhà, một người bệnh đối mặt với bốn bức tường và máy tập thì tâm lý lại rất khó để "hồi phục", thậm

chí có khi còn có xu hướng tự bế.

Ở bệnh viện phục hồi chức năng đều là người bệnh như nhau, chỉ cần ngồi trao đổi về bệnh của bản thân, hoặc là nhân viên trị liệu thì có khi còn có động lực

đuổi theo tiến độ của nhau, có người ra viện thì có người noi theo, đây là một cách hồi phục tâm lý .

"Bệnh viện này rất tốt, không phải ba đang hồi phục rất nhanh hay sao? Ba xem chân ba không phải đã có cảm giác rồi sao, đã có thể chống gậy đi lại được

rồi...."

"Không tốt, bệnh viện này không tốt! Thiết bị cũng là do nhà ta đầu tư , vậy mà ta còn phải tranh giành với mấy kẻ nghèo mạt......" Mấy lời này đụng chạm

đến rất nhiều người nên mấy người đứng xem náo nhiệt nãy giờ cũng mặc kệ ông.

Trong đó có một người phụ nữ trung niên hừ lạnh nói , "Ông thì có tiền rồi, có tiền thì có thể đổi lấy sức khỏe! Đường đến hoàng tuyền không phân già trẻ! Có

tiền thì muốn mua gì cũng được đó! Những chuyện khác không nói, vợ ông đâu rồi? Mấy ngày rồi cũng chỉ thấy mỗi con trai đến? Vợ ông đi đâu rồi? Có phải

là thấy chồng như vậy nên bỏ chạy rồi hay không!"

"Bác gái này đừng ăn nói lung tung, nhà cháu có sản nghiệp lớn, mẹ cháu phải ở nhà quán xuyến mọi việc, có cháu ở đây là được rồi." Lục Thiên Phóng nói,

hắn đẩy xe giúp Lục Hạc Minh. "Ba, hôm nay ba không muốn luyện cũng được, chúng ta đổi thời gian khác."

Lục Hạc Minh lại kéo phanh xe lăn , "Mẹ con đâu?" Ngoại trừ ngày đầu tiên ông nhập viện, Hàn Diễm Yến có đến ra thì cả thời gian này cũng chưa từng lộ

mặt .

"Mẹ bận chuyện ở công ty." Lục Hạc Minh trúng gió, mặc dù có thể chặn truyền thông trong chốc lát nhưng chuyện đâu thể dấu được mãi, Hàn Diễm Yến phải

đến công ty trấn an cổ đông vả ổn định nhân viên, bên ngoài còn phải lo cho thị trường chứng khoán. Chuyện của Lục Hạc Minh được phòng quan hệ công

chúng dấu được tầm một tuần lễ, sau đó nhân viên công ty phát hiện ra trước, sau đó là cả giới thương nghiệp biết, cuối cùng là bị cánh báo chí viết vài bài nên

toàn bộ thế giới đều biết. Những ngày đầu thị trường chứng khoán chấn động, nhưng may mắn là Hàn Diễm Yến cũng là nhân vật uy danh hiển hách, bà ra mặt

nói vài câu, giá cổ phiếu không ngừng tăng trưởng trở lại.

"Bà ta nếu muốn đến thì nhất định sẽ có thời gian." Lục Hạc Minh hừ lạnh nói .

"Thật sự là dì Yến không muốn đến." Uông Tư Điềm thản nhiên nói.

"Cháu có ý gì?"

"Chú Lục , không phải cứ ngã bệnh là mọi người đều phải vây quanh chú, có chuyện không cần nói chú cũng nên hiểu, nếu không phải là chú trúng gió thì có

khi chú và dì bây giờ đã ngồi trước mặt luật sư rồi. Tình cảm mà, nếu đã vỡ rồi thì làm cách nào cũng không hàn gắn lại được." Huống hồ, chú có muốn hàn

gắn hay không? Có muốn xin lỗi không? Có muốn thay đổi quá khứ hay không? Cũng chỉ là đau bệnh mà thôi, bệnh rồi thì có quyền đòi hỏi tình cảm à? Lời

nói thật thường không dễ nghe, nếu cả đời này Lục Hạc Minh không có người phụ nữ khác, thì cũng không phải do ông cải tà quy chính, mà do bệnh nặng nên

không thể nữa mà thôi!

Việc này như một cái nhọt mưng mủ, nhìn thấy cũng để yên nơi đó không ai muốn đụng đến, Uông Tư Điềm lại thích làm chuyện mà không ai muốn làm, "Chú

Lục, chú nhất định phải hồi phục thật tốt, đừng gây thêm phiền toái cho người khác."

"Ý của cháu là ta phiền?" Lục Hạc Minh chữ nào không nghe vào, chỉ nghe đúng hai chữ "phiền toái", thật ra thì những lời Uông Tư Điềm nói ông không muốn

phải đối mặt.

"Chú, đạo lý này đáng lẽ chú phải hiểu rõ hơn cháu." Uông Tư Điềm trực tiếp đá ngược quả bóng về phía ông, nếu mọi chuyện hôm nay không dính lên người

ông, nếu như người trúng gió là Hàn Diễm Yến thay vì Lục Hạc Minh thì sẽ thế nào? Ông sẽ không nhanh chân đòi ly hôn chứ? Cũng có thể sẽ giúp đỡ một

phen nhưng lâu dần ai dám chắc là tiểu tam sẽ không thượng vị , dù sao Lục thị cũng không thể có bà Lục quá lâu được, mà nếu Hàn Diễm Yến chết cũng sẽ

biến thành một tấm bảng phong thần "tình thâm ý trọng" của Lục Hạc Minh, cứ đến ngày cúng dỗ là lại được trưng ra.

Cho nên ông trời có mắt, người ngã bệnh lại là Lục Hạc Minh, đây gọi là sông có khúc người có lúc, họa đều tự mình làm ra, ai cũng mong bảo toàn cho bản

thân, mọi việc đều có nhân quả, không có gì là không phục.

"Thiên Phóng! Ta không thích nó! Lần sau đừng để nó xuất hiện trước mặt ta nữa.." Lục Hạc Minh phẫn nộ nói.

"Ba, Tư Điềm sau này có thể là con dâu của ba đó, ba nói không muốn nhìn thấy em ấy nữa là chuyện không có khả năng." Lục Thiên Phóng ngồi xổm xuống
cạnh xe lăn, cực kỳ lưu manh cười nói , "Ba, ba muốn chia rẽ đôi uyên ương bọn con, tốt xấu gì thì cũng nên khỏe lại trước mới được chứ?"

"Mày! Mày cũng cút ngay!" Lời vừa ra khỏi miệng ông liền hối hận, mặc dù ông có thể thuê một trăm y tá, một trăm chuyên viên phục hồi vây quanh người mỗi

ngày, nhưng con trai chỉ có một, mà tấm lòng của con trai chắc chắn là không ai bì được, nếu con trai không ở đây nữa.... Trái tim Lục Hạc Minh thoáng dao

động, đã rất lâu rồi ông không có cảm giác này, rốt cục ông cũng hiểu được hành động của Hàn Diễm Yến, con trai....là mạng.....không, so với mạng còn quan

trọng hơn.

"Con không cút, con cút rồi, ai ở đây quản ba." May mắn là Lục Thiên Phóng không đi, ngược lại cười càng lưu manh hơn, Lục Hạc Minh ngầm thở phào một

cái.

Uông Tư Điềm lắc lắc đầu, thật ra Lục Thiên Phóng rất hiếu thuận, với Hàn Diễm Yến hiếu thuận, với Lục Hạc Minh cũng giống như vậy. Lục Hạc Minh không

có làm chuyện gì để tích đức, vậy mà có thể sinh ra một hiếu tử.

Điện thoại của Uông Tư Điềm đổ chuông, là cảnh sát Lưu.

Cảnh sát Lưu tháo súng, tháo ra rồi dùng khăn lau, lau xong thì ráp lại, những người hiểu anh đều sẽ nói là cảnh sát Lưu đang bực mình, mà không tìm ra

hướng giải quyết; nếu chuyện càng nghiêm trọng thì cảnh sát Lưu sẽ ra trường bắn, may mắn thay sau khi tháo lắp khẩu súng đến ba lần thì không đi trường

bắn, chỉ gọi một cuộc điện thoại.

Uông Tư Điềm tới rất nhanh, vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, trên tay xách theo một túi cherry thật lớn mua ở bên đường đến đây. Chuyện đầu tiên làm sau khi

vào cửa là giao túi cherry cho thông tín viên của cảnh sát Lưu, một cậu nhóc chỉ vừa hai mươi mốt tuổi, mới đến làm việc chưa được bao lâu, sợ tới mức mặt

mũi trắng bệch.

"Đi rửa đi."

"Ừm." Người nhìn trộm Uông Tư Điềm , người này là ai.....Vừa đến thì lại lấy Lưu cục không còn tức giận như trước nữa .

" Lưu đại cục trưởng, ngài đang buồn bực chuyện gì vậy , hiện tại ngài đang lên ngôi sao đang lên trong giới, ai dám chọc ngài mất hứng." Uông Tư Điềm trêu.

"Hừ!" Ngôi sao......đang lên trong giới! Cảnh sát Lưu thật sự mong mình có thể biến thành đội trưởng đội cảnh sát tiền đồ rõ ràng đã lên đến đỉnh, ít nhất cũng

không cần nhìn trước ngó sau!

"Anh, có chuyện gì không vui, cứ nói ra để em làm anh vui vẻ ."

"Đừng đùa."

"Anh nói đi."

Cảnh sát Lưu ngồi xuống, ném cho Uông Tư Điềm một túi hồ sơ, "Đây là sổ tay của anh, em cầm nó, chút nữa sẽ có người đến tìm em."

"Mấy thứ này anh kêu người dưới đi đưa còn nhanh hơn, tự dưng kêu em đến mất công ."

"Anh tìm em nói chuyện phiếm không được à?"

"Được!" Uông Tư Điềm cười, cậu thông tín viên đã quay lại, mang theo một khay cherry đã được rửa sạch sẽ, cậu chàng cũng rất thông minh không biết tìm

đâu ra một cái khay thủy tinh trong suốt để đựng trái cây, cái khay nhiễm màu đỏ của trái cherry nhìn rất ngon miệng . "Anh, ăn thử xem."

"Tư Điềm, em còn có lòng tin vào khả năng chấp pháp của cản sát không?"

"Cũng còn."

"Đừng có qua quýt như thế, nói thật."

"Đúng là còn mà." Tiếng còn này của cô có khi chạy ba con phố cũng không đúng với ý của câu hỏi, "Không phải trị an của thành phố vẫn rất tốt sao, mặc dù

lâu lâu vẫn có móc túi cướp giật nhưng mà mấy cô bé hay ra ngoài vào sáng sớm ăn sáng vẫn tốt, buổi tối có về nhà một mình cũng không xảy ra chuyện gì,

cũng không có chuyện mấy băng xã hội đen đánh nhau ở giữa đường để tranh dành phí bảo kê; có án mạng cũng đều phá được cả; như vậy là được rồi." Đây

là dạng "an toàn" mà người dân muốn.

"Nhưng mà?"

"Có việc phải nhịn, chỉ cần leo được càng cao thì vươn tay mới dài." Hoặc là phải chờ gió đổi chiều, hiện tại đòi hỏi của người dân càng ngày càng nhiều, có

một số chuyện không phải cứ bịt tai trộm chuông mà được, dấu kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, không phải mấy chuyện này ở nước ngoài đều đã từng xảy

ra sao, "Đã là dao thì sẽ có cán."

"Em đúng là tiểu tinh quái." Cảnh sát Lưu cười, nghe Uông Tư Điềm nói như vậy, khúc mắc của anh cũng được cởi bớt, đúng vậy, có một số thứ phải ngồi ở

địa vị thật cao mới có thể giải quyết, mà cảnh sát Lưu cũng không phải là người thấy khó mà lui. "Được rồi, em về đợi người đi, chuyện này xong xuôi, sau này

không thiếu phần của em ."

"Thành giao." Uông Tư Điềm cười, "Nhưng mà , anh, để anh không phạm phải sai lầm nào, tiền hoa hồng sẽ không có phần của anh đâu."

"Em mau lượn đi cho nước nó trong."

Uông Tư Điềm cười hì hì muốn lấy khay cherry , "Anh, cái này em đem về ăn."

"Bỏ xuống ngay." Cảnh sát Lưu cả giận nói, "Mua cho anh còn muốn gói đem về! Trái cây ta đúng không?"
"Hàng nội địa, tuyệt đối là chín cây, chắc chắn không phải loại dùng thuốc thúc."

"Anh đem về cho chị dâu em ăn."

Em biết rồi." Uông Tư Điềm cười hì hì chào một cái rồi chạy biến , đừng nhìn cảnh sát Lưu cao lớn thô kệch như thế thật ra rất thích ăn trái cây.....Chẳng qua

là sĩ diện, không muốn ăn trước mặt mọi người; chuyện này là do anh Trịnh mới nói cho cô biết, nếu không Uông Tư Điềm làm sao biết được bí mật này

------


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com