Điền Giai Ngưng cảm thấy mình xui hết chỗ nói, cô tự biết là bản thân mình nợ "không ít" nhưng mà "tạm thời" là không có vấn đề gì, cô dùng cách lấy bên này
đắp bên kia đã thành kinh nghiệm rồi, nào có ai thông minh như cô được, có thể vay được nhiều tiền mặt từ ngân hàng mà không cần trả lãi trước. Theo như
cô nghĩ, thì muốn có được một mối tốt thì trước tiên bản thân mình phải tốt trước được, giống như cô bé lọ lem vậy, nếu như không có bà tiên giúp đỡ thì có ai
thèm nhìn đến một cô bé mặt mày toàn tro than, quần áo xấu xí một cái hay không.
Điền Giai Ngưng tin rằng hôn nhân là lần tái sinh thứ hai của phụ nữ, nếu như lần đầu đã không được chọn lựa thì lần thứ hai này cô phải được chọn, không
cần phải là một hoàng tử, nhà có giàu thì cũng không phải qua tốt, chỉ cần là "gia đình trung lưu" cũng được rồi.
Cái khác không nói, ít nhất cuộc sống của cô phải được cải thiện không phải sao? Nhà phải có. Thứ cô yêu cầu đầu tiên là phải có nhà riêng, không ở cùng
cha mẹ chồng, miễn cho việc có chuyện không hợp ý nhau xảy ra; điều kiện thứ hai là nhà phải đủ rộng, ít nhất phải là một phòng khách, ba phòng ngủ, hai nhà
vệ sinh, chủ trương của nhà nước là một nhà hai con, không lẽ lại để hai đứa con trai cô chui vào cùng một phòng được? Đương nhiên, nếu có bốn phòng thì
càng tốt, dư ra một phòng dành cho bảo mẫu; điều kiện thứ ba là vị trí tốt, kết hôn xong thì vấn đề của con cái luôn là vấn đề nan giải nhất, thời đại bây giờ
muốn kết hôn thì nhà nhất định phải ở trong khu trường học thuận tiện nhất; điều kiện thứ tư là phải có xe, cũng không thể để thai phụ đi taxi để khám thai
được? Tốt nhất là cả hai vợ chồng đều phải có xe, trong đó một chiếc phải là SUV sáu chỗ phù hợp cho việc đi du lịch, vì an toàn mà cho nên tệ nhất cũng
phải là một chiếc xe có thương hiệu liên doanh. Thứ năm là tiền lương của nhà trai phải cao, trước khi kết hôn phụ thuộc một chút vào cha mẹ thì được nhưng
sau khi kết hôn rồi thì đã thành một gia đình khác, cũng không thể nuôi không cha mẹ chồng được? Cô còn tính toàn là nuôi hai đứa con trai, nhất định là
không thể đi làm, nếu lúc đó thu nhập nhà trai thấp thì đổ sông đổ biển cả; thứ sáu là bên nam phải cao từ 175 đến 185 cm, nhưng nếu như có người hợp ý thì
170 cm cũng được; thứ bảy là cha mẹ nhà trai có thể chăm cháu hoặc là thuê được bảo mẫu và chu cấp phí đường sữa cho cháu; thứ tám là bên nam không
quá 35 tuổi cũng không thấp quá 25; thứ chín là cha mẹ nhà trai có nhà riêng, có bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, tốt hơn là số tiền bảo hiểm vượt quá một
trăm vạn (để dùng trong trường hợp dưỡng lão hoặc chữa bệnh đột ngột).
Đây là yêu cầu cơ bản của cô, nhưng mà chỉ có "một chút" yêu cầu "cơ bản" như thế này thôi, thế mà đám đàn ông được giới thiệu cho cô có đến 80% không
đạt yêu cầu, còn lại thì không hợp tính, quá gia trưởng, không thành thật, quá thật thà, có tật xấu; đương nhiên cũng đã có một hai người biết được gia cảnh
thật sự của cô.
Điền Giai Ngưng cũng biết mấy cái tiêu chuẩn này rất quá đáng, nếu nói ra thì bạn bè hay đồng nghiệp sẽ nói cô quá hư vinh, cho nên cô chưa từng nói với ai
chuyện này, ngược lại lại hay nói là muốn tìm một người tâm linh tương thông, tiền tài ngoài thân không so được với tình cảm. Trên weibo hay wechat cô cũng
đã lựa chọn cẩn thận rồi mới đăng, ngoại trừ mấy câu quotes thì cũng là chia sẻ những tin tức hằng ngày, ai đó xem qua weibo hay wechat của cô cũng chỉ cảm
thấy đây là một cô gái đặc biệt thiện lương, hồn nhiên, tuy rằng dễ "tin người" nhưng so với những cô gái sắc bén, lạnh lùng mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Cái mà cô không ngờ được là mẹ cô không thể lĩnh hội được "chí hướng" của con gái, ngược lại còn có ý nghi ngờ cô không muốn lấy chồng, quá đáng hơn là
nghi cô có "bạn gái". Mà bà cô họ Viên kia, vốn dĩ là giúp cô tìm đối tượng không ngờ lại bắt được cái đuôi mà cô giấu.
Điền Giai Ngưng cực kỳ giận, thứ nhất là cô không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, ngay cả thông tin mua sắm trong điện thoại cũng bị đào ra, lúc biết được
chuyện này cô có đi tìm người kiểm tra xem điện thoại của mình bị xâm nhập lúc nào, tuy là thông qua wifi, cũng không động gì đến tài khoản của cô nhưng mà
phàm là những thứ đã bị động qua đều để lại dấu vết, quan trọng là mình tìm được ai để tìm hiểu....... Người mà cô tìm được này là cảnh sát làm trong phòng
kỹ thuật, sau khi phát hiện ra dấu vết người này nói cô hãy báo án, đơn giản là vì thủ đoạn quá cao tay, hoàn toàn chỉ là vài thao tác không hề có tiếng động,
đến và đi không dấu vết, ngẫm lại thời đại công nghệ số như bây giờ, dựa vào năng lực của người này, thì mỗi một cái wifi công cộng chỉ như một trò chơi mà
thôi, chỉ cần mỗi một điện thoại kết nối wifi cũng sẽ biến thành tài khoản di động của người này.
Điền Giai Ngưng suy nghĩ, cô đồng ý báo án, lúc này viên cảnh sát kỹ thuật lại đưa ra một ý kiến, trước tiên nên đi tìm người họ Viên kia. Dì Viên tuy rằng cảm
tình với văn phòng Tư Điềm nhưng mà cũng chưa đến nỗi sẽ giúp bọn họ giấu diếm, mà bà cũng không cảm thấy chuyện này là đại họa; bà nhớ là phạm vi của
văn phòng Tư Điềm là điều tra tín dụng, cảnh sát cũng chỉ cần hỏi mấy câu nhẹ nhàng thì dì Viên đều nói ra hết cả.
Lúc này mới có chuyện Điền Giai Ngưng dẫn người đến văn phòng Tư Điềm.
Sau khi cảnh sát đến, cũng đổ cả mồ hôi lạnh, nhân viên ở đây không nhiều lắm nhưng rất "đặc biệt". Cảnh sát mạng đa phần là nhân viên kỹ thuật, nếu cần ra
ngoài thì cũng là "tú tài" đi, mấy đại án này nọ đều có đội hình sự lo, bọn họ đứng phía sau thu thập chứng cứ là xong rồi; bọn họ chỉ nghĩ văn phòng Tư Điềm
chỉ là một công ty nhỏ bình thường thôi, hú một hồi còi tới nơi mới phát hiện chỗ này hơi sai sai.
Đầu tiên là người ra mở cửa trông rất giống hoa hoa công tử, mà đặc biệt là hoa hoa công tử này nhìn rát là quen, mà cô gái đi ra cùng hắn cũng "hơi sai sai"
nốt, còn có......
Âu Vân Khai đứng chắn trước mọi người, "Xin hỏi các vị đây là người của cảnh sát tỉnh hay cảnh sát thành phố vậy?" Anh không hỏi đến cảnh sát ở đồn chốt,
bởi vì vừa nhìn anh đã nhận ra đây không giống như cảnh sát cắm chốt mà giống như cảnh sát làm việc văn phòng hơn, hiếm khi bọn họ đến hiện trường một
mình thế này, đa phần là đi theo đội hình sự.
"Chúng tôi là cảnh sát mạng thành phố...." Người vừa trả lời tên là Chúc Duy Hùng, là bạn của Điền Giai Ngưng, người này bộ dáng giống Winnie the Pooh,
mập mạp tròn trịa, nhìn qua có vẻ có chuyện vui, thật ra người này thầm mến Điền Giai Ngưng, hy vọng cô có thể thấy được dáng vẻ oai hùng của mình.
"Ồ." Âu Vân Khai gật gật đầu, "Vậy phiền các vị cho tôi xem thẻ ngành được không?"
Nếu người đến là cảnh sát già đời hoặc là đội hình sự thì đã nhìn ra Âu Vân Khai là ai, nhưng đáng tiếc chỉ là cảnh sát bàn giấy nên chỉ có thể có cảm giác là
người này nguy hiểm, làm cho bọn họ có xúc động kêu chi viện; lúc Âu Vân Khai hỏi thẻ ngành, một đám người lục tục lấy ra cho bọn họ xem, còn nói thêm
rằng vì đội cảnh sát mạng mới được thành lập cách đây vài năm, đều là những nhân viên công vụ trẻ tuổi điều đến đây làm việc, cũng không có người bên cảnh
đội hỗ trợ.
"Lục tổng, bọn họ thật sự là cảnh sát mạng." Âu Vân Khai nhìn Lục Thiên Phóng báo cáo.
"Ừm, nếu là cảnh sát phá án, thì chúng ta phải toàn lực phối hợp." Lục Thiên Phóng ve vẩy cái đuôi sói nói, thực sự cái vấn đề "nhỏ xíu" này thì chỉ cần một cái điện thoại cũng có thể giải quyết được, tạm thời mặc kệ.
"Phiền mọi người rời khỏi máy tính mình đang dùng, vị này.....Lục tổng mời xem lệnh điều tra, chúng tôi có lệnh điều xoát máy tính và cả điện thoại của công ty
anh."
"Có thể." Lục Thiên Phóng nói.
Lúc mọi người đang nói chuyện Uông Tư Điềm lặng lẽ ấn lên một biểu tượng trên màn hình điện thoại, ngay lập tức toàn bộ thông tin trên máy tính và điện
thoại của mọi người đều bị xóa sạch, đừng nói là cà các loại tệp ngay đến cả hệ thống cũng được reset toàn bộ.
Cái lúc Âu Vân Khai hỏi thẻ ngành là để kéo dài thời gian, chỉ cần Lục Thiên Phóng ra hiệu thì cái gì cần xóa thì sẽ phải xóa sạch.
Chuyện này bọn họ đã từng diễn tập một lần, đây là lần đầu thực chiến, cả ba người ngay đến cả ánh mắt còn không thèm chuyển đã lưu loát hoàn thành, toàn
bộ quá trình đều được "học viên" Vinh Mẫn Giai chứng kiến toàn bộ.
Một cảnh sát đi đến máy tính gần nhất, là máy của Vinh Mẫn Giai, sau khi mở máy thì ngẩn ra, "Đội phó, hệ thống không có gì, toàn bộ đều khởi động lại." Cái
này phải gọi là cực kì sạch sẽ, đương nhiên điều này chứng minh văn phòng này làm việc "mờ ám".
"Đây là chuyện gì?" Chúc Duy Hùng nói.
"Mạng LAN của công ty chúng tôi vừa dính virus, vì diệt virus mà phải thanh lọc cả hệ thống."
"Mạng LAN? Công ty của anh là đang dùng wifi không dây!"
"Ế? Tôi không biết, đây là do công ty máy tính nói phải làm vậy." Lục Thiên Phóng giả bộ "ngu".
"Đem tất cả CPU, điện thoại và cả sản phẩm kỹ thuật số đi! Hừ! Tôi không tin các người có thể xóa được toàn bộ!" Chúc Duy Hùng còn rất lạc quan, hắn ta
tin rằng một công ty chỉ có bốn người như thế này làm gì có đủ năng lực dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ mạng lưới máy tính và điện thoại.
"Được!" Lục Thiên Phóng nói, "Vậy thì các anh chắc cũng có bản kê khai chứ? Mọi thứ ở đây đều phải được ghi chép cẩn thận, tránh thất thoát."
Chúc Duy Hùng lừ mắt, hắn lấy bản kê khai của cảnh sát ra bắt đầu ghi.
Lục Thiên Phóng đi theo phía say, giới thiệu từng cái máy tính một, hiệu gì, mua bao giờ, mua ở đâu; cho đến khi ghi chép xong xuôi, Uông Tư Điềm đòi xem
lệnh điều tra lần nữa.
"Ở đây ghi là tất cả các loại máy tính, di động, sản phẩm kỹ thuật số; không nhắc đến các loại tài liệu giấy, trong ngăn tủ này là hồ sơ mật của công ty chúng
tôi, chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ danh tính của khách hàng; nếu các vị muốn điều tra phiền đem lệnh đến, nếu không khách hàng kiện đến chúng tôi, chúng tôi
cũng chỉ có thể nói đến các vị."
Bây giờ cảnh sát sợ nhất là có người kêu oan, lúc bọn họ xin lệnh khám xét cũng đã quên mất bổ sung phần văn bản bằng giấy, đây là sơ xuất của bọn họ, cũng
là chuyện mà trước nay họ chưa có làm, vừa nhìn người bị khám xét tích cực như vậy, cảnh sát cũng chỉ còn cách lui bước.
"Dán giấy niêm phong! Trước tiên lưu kho, chờ lệnh điều tra!" Chúc Duy Hùng rùng mình, cái công ty này quá là sai, hoàn toàn không nhìn ra biểu hiện của
phần tử phạm tội gặp cảnh sát, ngược lại ai nấy đều bình tĩnh, chỉ có duy nhất một cô gái có hơi sợ hãi ra còn lại đều không có ai quá quan tâm đến chuyện
này.
Chúc Duy Hùng nào có biết, về phương diện này Uông Tư Điềm và Âu Vân Khai là dân "lão làng", trước đây Lục Thiên Phóng cũng đã có "kinh nghiệm", lúc
trước hắn còn bị chuyên gia hỏi cung lật tới lật lui cả mấy ngày trời, so với lúc ấy chuyện này nhỏ quá lười không thèm quan tâm.
Điền Giai Ngưng sốt ruột, "Các anh mau bắt mấy người này lại! Mấy kẻ phạm tội này đã xóa dấu vết cả rồi, nhất định là có vấn đề!"
"Ai da, không lẽ vị này là lãnh đạo phân cục hay sao? Uông Tư Điềm liếc cô ta một cái.
"Tôi là người báo án!" Điền Giai Ngưng nói.
"Nếu là người báo án thì tôi nói cho cô hay, không có chứng cứ thì không thể nói chúng tôi là tội phạm được." Uông Tư Điềm đọc một câu thoại trong một
cảnh phim truyền hình Hồng Kông, bây giờ đối với những vụ án trong nước khi không có đủ chứng cứ thì cơ bản là như câu nói kia - không có tội.
"Đừng nhiều lời." Chúc Duy Hùng nhìn thấy Điền Giai Ngưng á khẩu không nói nên lên, "Cậu đừng nói với bọn họ nữa, bọn họ là kẻ tái phạm, cậu đấu không
lại đâu."
Uông Tư Điềm lạnh lùng cười, cũng không phản bác câu nào.
Cậu cảnh sát đi thu điện thoại đi đến trước mặt Uông Tư Điềm, "Điện thoại."
"Bây giờ tôi vẫn có quyền gọi điện thoại chứ?"
"Đến phân cục rồi nói sau." Những cảnh sát khác ngoài Chúc Duy Hùng đều cảm thấy là lạ, bọn họ đều là người chưa có kinh nghiệm, lúc đi cùng đội hình sự
có nghe bọn họ kể chuyện cũ, những công ty như thế này thường có ô dù đằng sau; xem dáng vẻ của mấy người này thì ô dù của họ chắc chắn không nhỏ, nếu
không phải vì nể mặt Chúc Duy Hùng thì bọn họ đã tìm cớ cuốn gói từ lâu rồi, bọn học "xem xét" các bảng biểu ghi chép ngân hàng cũng không phải ăn trộm,
chỉ cần "giáo dục" đôi câu là được, pháp luật bây giờ về mảng này cũng không rõ ràng lắm.
Vậy mà vì Chúc Duy Hùng muốn thể hiện mình....Bọn họ cũng đánh liều mà theo. Một người cầm còng đến định còng vào tay Âu Vân Khai thì bị Lục Thiên Phóng ngăn cản, "Chúng tôi hoàn toàn phối hợp điều tra, không cần phải còng tay."
Cậu cảnh sát trẻ cảm thấy một loại uy áp, hình như cậu nhớ được người này là ai rồi, Chúc Duy Hùng lần này đá trúng tấm sắt rồi, chung quy cũng vì bọn họ
chưa từng ra ngoài tra án cùng đội hình sự bao giờ. Nếu bây giờ có một người của đội hình sự ở đây đã sớm nhận ra Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm,
đừng có nói đến đội hình sự số 9 bây giờ đã là người dưới trướng cảnh sát Lưu, chỉ cần là cái họ Lục này của Lục Thiên Phóng thì bất cứ đội hình sự nào vuốt
mặt cũng phải nể mũi, việc nhỏ thế này sao lại làm lớn lên được. Chỉ tiếc là đội cảnh sát mạng này không đi cùng đội hình sự mà là tự mình ra quân.
"Đi thôi." Một người cảnh sát hơi lớn tuổi thở dài nói, chuyện này.....Cả người báo án lẫn Chúc Duy Hùng lần này không xong rồi, lần này đội của họ cũng theo
tới đây cũng chỉ đành đứng mũi chịu sào, không hay ho gì.
Điền Giai Ngưng nhìn tình thế không giống như Chúc Duy Hùng nói, cô là cô gái vốn dĩ rất thông minh, lặng lẽ đứng một bên không hé răng, thầm nghĩ quả
nhiên Chúc Duy Hùng này cũng không hơn ai cả, nếu không phải cô thấy hắn là cảnh sát cũng có chút thế lực thì cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, vậy mà lần
nào cũng ba hoa mình như anh hùng vậy, gặp chuyện một cái là biến thành kẻ vô tích sự!
Vốn dĩ là Chúc Duy Hùng nói nếu hắn tìm thấy chứng cứ sẽ tiêu hủy chứng cứ nợ nần của cô, rồi để cho cục cảnh sát "dạy dỗ", "hù dọa" bọn họ một phen,
làm họ không dám tái phạm, miễn cho người khác cũng "bị hại", như vậy là công tư một mũi tên trúng hai đích. Ai mà ngờ người của cái công ty này cứng như
vậy, có vẻ là có người chống lưng thật, thứ cô muốn không phải là như vậy, lỡ chuyện này bị xé ra to thì cô mới là người chịu thiệt nhiều nhất, cô còn chưa có
lập gia đình đâu!
"Duy Hùng! Ở đây có chi phiếu mười vạn! Còn có một quyển thu chi đọc không hiểu được!"
Nguy rồi, cảnh sát tới quá đúng lúc, Uông Tư Điềm còn chưa kịp cất chi phiếu mà Lục Thiên Phóng vừa đưa cho cô vào két sắt.
Uông Tư Điềm nhìn thoáng qua Lục Thiên Phóng, hắn khẽ gật đầu, "Đồng chí cảnh sát, chi phiếu mà anh vừa cầm là khoản thu của một vụ điều tra tín dụng
của chúng tôi gần đây; có người ủy thác chúng tôi điều tra con dâu tương lai nhà họ, các anh cũng biết đấy, thời đại này người có tiền cưới vợ rất thận trọng!
Bây giờ chó mèo gì cũng si tâm vọng tưởng được biến thành phượng hoàng." Lời này hắn vừa nói vừa nhìn Điền Giai Ngưng, cô ta run lên, cô ta bây giờ hối