Từng giọt mưa rơi lộp độp lên mặt ô màu đen, phát ra âm thanh vang vọng.
Hai người không uống rượu mà Trình Miên lại cảm thấy mình đã hơi say, chứ không thì tại sao cậu thấy đầu nặng chân nhẹ, chóng mặt hoa mắt chứ?
Cậu vô thức mím môi dưới, nếm được vị chua ngọt của nước trái cây còn đọng lại, đó là loại nước cậu đã gọi.
Còn có thứ khác nữa, rất xa lạ, là mùi đàn ông.
Không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Ánh mắt Trình Miên vô thức rơi xuống bờ môi của Bùi Túng Chi, môi mỏng đã đỏ bừng cũng chẳng tốt hơn cậu là bao.
Lại nghĩ đến lý do biến thành như vậy, cả người cậu như sắp nổ tung.
Cậu vừa mới.
Hôn môi với Bùi Túng Chi.
Bùi Túng Chi chủ động hôn cậu.
Lúc trước còn nghi ngờ mình say, bây giờ mới phát hiện là sai lầm.
Phải là chưa tỉnh ngủ mới đúng.
Chuyện đến cả trong mơ còn không dám nghĩ lại thật sự xảy ra.
"Anh vừa mới..." Hé miệng ra, Trình Miên mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, suýt không phát ra tiếng.
Cậu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Anh vừa mới, hôn tôi."
"Ừ." Bùi Túng Chi tưởng cậu bị mình dọa sợ, áy náy nói: "Xin lỗi."
Thấy Tiểu Thần Mộc vẫn đầy vẻ bối rối, Bùi Túng Chi rất là đau lòng: "Tôi không nên làm vậy."
Trình Miên hỏi: "Anh hối hận à?"
"... Cái gì?"
"Có hối hận hôn tôi không?"
Bùi Túng Chi thấy rõ vẻ mặt của cậu, dở khóc dở cười giải thích: "Không hối hận. Nhưng chưa được em đồng ý... Sẽ không có lần sau nữa."
Mới đó đã nói tới lần sau.
Sắc mặt Trình Miên lại đỏ lên, nói: "Tôi không giận."
Cậu chưa từng trải qua chuyện thế này nên đương nhiên sẽ hồi hộp và bối rối. Lời tỏ tình trực diện k1ch thích hơn trăm ngàn lần qua mạng, mà bây giờ cậu vẫn bĩnh tình trò chuyện với người ta là đã vượt giới hạn lắm rồi.
Huống gì...
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, Trình Miên lại cảm thấy khó thở.
Cậu không hề ghét một chút nào.
Nhưng hình như Bùi Túng Chi đã hiểu lầm gì đó, có phải do cậu chưa biểu đạt rõ ràng không?
Ánh mắt Trình Miên dừng trên bờ môi người đàn ông, mất mặt nuốt nước miếng.
Bùi Túng Chi còn định nói gì đó nhưng hai bên vạt áo đã bị níu chặt.
Người trước mặt ngẩng đầu, cố gắng tiến tới gần anh.
Nhận ra động tác của cậu, Bùi Túng Chi hơi khựng lại nửa giây, sau đó không hề do dự cúi người xuống.
Hai cái đầu sát lại với nhau một cách nhanh chóng.
Nụ hôn thứ hai khiến người ta choáng váng hơn nhiều, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn, chóp mũi thỉnh thoảng chạm vào nhau, chỉ cần mạnh một chút là không thở nổi.
Tay Bùi Túng Chi di chuyển từ sau gáy xuống cổ cậu, xoa nhẹ như đang động viên, dịu dàng đến mức Trình Miên suýt không kìm được.
Mặt cậu đỏ đến sắp nhỏ máu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không biết là do căng thẳng hay do nóng.
Cuối cùng, Trình Miên không chịu nổi trước, đẩy nhẹ vai người đàn ông ý bảo dừng lại đi. Vừa mở miệng đã lắp bắp: "Chờ, chờ chút, để em nghỉ chút."
Bùi Tính Chi lùi ra một khoảng, nghiêm túc nhìn cậu rồi bất chợt bật cười.
Trình Miên khó hiểu: "Anh cười gì vậy?"
Bùi Túng Chi nói: "Tôi vui."
Hơi nóng trên mặt Trình Miên không hề giảm, giọng rất nhỏ: "Em cũng vui."
Bùi Túng Chi: "..."
Anh nhớ trước đây mình có người bạn rơi vào thời kỳ yêu cuồng nhiệt, chỉ cần một câu của đối phương đã như mất hồn. Nhưng khi họp lớp lại bảo đã chia tay rồi, bị những người khác cười trêu là "não toàn yêu đương".
Bùi Túng Chi không có đánh giá gì nhưng lại không tán đồng lắm. Nhưng đó là chuyện riêng của người ta, anh cũng không tiện xen vào.
Mãi đến khi tự mình trải nghiệm mới hiểu "mất hồn" có là gì, mất mạng cũng còn được.
"Phải làm sao đây?"
"Hửm?"
Bùi Túng Chi nói: "Không muốn đi nữa."
Trình Miên cũng không nỡ nhưng vẫn khẽ cắn môi: "Mai anh còn phải đi làm đấy."
Bùi Túng chi suýt thốt ra: Tôi là chủ, tôi quyết định.
Anh hít vài hơi sâu, mới miễn cưỡng kìm suy nghĩ đó lại, khẽ đáp một tiếng.
"Cho tôi ôm một lát."
Trình Miên không hề động đậy. Đến khi người đàn ông ôm lấy mình, cậu im lặng vài giây rồi rụt rè vươn tay ôm lấy vòng eo anh.
Tư thế của hai người đều cứng đờ nhưng chẳng ai chịu buông ra.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn, một tiếng còi xe cắt ngang khoảnh khắc thân mật của hai người.
Con đường phía trước còn đang sửa chữa, Bùi Túng Chi không dời xe đi thì xe phía sau không đỗ được.
Dù lưu luyến đến mấy cũng đành phải chia xa.
Bùi Túng Chi đưa ô trên tay cho Trình Miên, đợi cậu cầm chắc rồi mới nói: "Tôi đi đây, lần sau tôi lại tới lấy đồ chơi cho Ngốc Ngốc."
Trình Miên ngẩng đầu nhìn anh, khẽ đáp một tiếng.
Bùi Túng Chi không nhịn được lại vươn tay nhéo mặt cậu. Lần này là đường hoàng không hề giấu giếm tâm tư.
Trình Miên cảm nhận được hơi nóng lan ra trên mặt mình: "Bùi Túng Chi."
Người đàn ông xoay người: "Hửm?"
Trình Miên nhón chân, nhân lúc người đàn ông không chú ý mau chóng hôn lên khóe môi anh, giọng nói cũng đang run lên: "Đi đường cẩn thận."
Rồi sau đó lập tức đi vào khu chung cư, không dám ngoái đầu lại, để Bùi Túng Chi đứng sững tại chỗ.
Chẳng bao lâu sau, anh cúi đầu bật cười, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ.
Sau khi về đến nhà, bà nội đã ngủ, Trình Miên gập ô rồi nhẹ chân nhẹ tay đi một mạch thẳng vào nhà tắm.
Mãi đến khi nước ấm dội xuống đầu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thừa nhận mình khá là nhát gan, không dám tỏ tình, chỉ biết ngốc nghếch thích thầm, gặp chuyện có liên quan đến Phi Túng là lập tức trốn vào vỏ ốc, xong chuyện lại hối hận dò đầu ra ngoài nhìn xem.
Không ngờ sẽ may mắn đến vậy, người mình thích cũng thích mình.
Trình Miên cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào.
Có lẽ là vận xui đã dùng hết vào lúc còn nhỏ cho nên bây giờ mới thuận buồm xuôi gió, được nhiều may mắn đến vậy.
Cậu thích Phi Túng, rất thích.
Nếu bỏ lỡ, cậu sẽ hối hận cả đời này, không hề nói đùa chút nào.
Trình Miên nhìn vào gương, ánh mắt vô thức dừng trên môi.
Hơi thở của Bùi Túng Chi như thể vẫn còn vương trên đó. Lúc hai người hôn môi, người đàn ông còn... Lướt qua phía trên mấy lần.
Bây giờ nhớ lại chắc là muốn thử vói vào bên trong. Nhưng tiếc là hai người đều là khúc gỗ, cậu lại căng thẳng đến cứng người như tảng đá vậy.
Trình Miên nhắm mắt lại, giống như làm vậy là sẽ không nghĩ tiếp nữa.
... Tự dưng không nỡ đánh răng.
Ra khỏi nhà tắm, Trình Miên dùng khăn khô lau mái tóc ướt sũng, không dám dùng máy sấy sợ làm ồn bà nội.
Trên giường trải chiếc áo khoác vừa thay ra, còn có túi đeo vai màu đen của cậu.
Động tác lau tóc của cậu hơi khựng lại, trùm khăn trên đầu đi tới kéo mở túi ra.
Ngăn bên trong không có khóa kéo, một chiếc cà vạt màu đỏ nằm yên lặng nơi đó.
Bảo là trả áo vest lại cho người ta, cuối cùng lấy thêm một cái không nói, cà vạt cũng mang về luôn.
Cậu chụp tấm ảnh, đang định gửi qua cho người ta thì đối phương đã gọi video tới trước.
Trình Miên lau qua loa mái tóc còn nhỏ nước, ấn nút nhận cuộc gọi.
Trong màn hình, Bùi Túng Chi nhướng mày: "Em mới tắm xong à?"
"Vâng." Trình Miên nhìn khung cảnh phía sau anh: "Anh tới rồi?"
Bùi Túng Chi đã trở về phòng khách sạn, đang đi vào trong nói: "Đã tới được một lúc, vừa mới đứng bên ngoài nói chuyện với trợ lý."
Trình Miên gật đầu, nghe thấy anh có trợ lý cũng chẳng bất ngờ.
Đã ở Sơn Cao Thủy Trường lâu như vậy đương nhiên biết rất rõ thực lực của Phi Túng, cậu cũng sớm đoán được chức vụ của anh không thấp rồi, không chừng bản thân còn là ông chủ nữa. Cho dù không phải tự chủ lập nghiệp cũng là quản lý cấp cao của xí nghiệp nào đó cho nên chẳng thấy có gì lạ.
Bùi Túng Chi nhìn cậu: "Đợi em sấy khô tóc rồi gọi lại cho tôi?"
"Đừng!" Nhận thấy giọng mình quá gấp gáp, Trình Miên vội hạ thấp âm lượng: "Bà nội đang ngủ, giấc không được sâu nên em lau bằng khăn là được rồi."
Bùi Túng Chi đáp một tiếng.
Trình Miên hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đang tìm đồ."
Tiếp đó, người đàn ông ngồi xổm xuống, tựa điện thoại vào một món nội thất nào đó.
Góc quay này giúp Trình Miên thấy rõ vali đang mở toang dưới đất, bên trong là quần áo, còn có vài tập tài liệu dày cộp.
Ống kính rất gần cho nên mấy chữ "tập đoàn Bùi thị" trên bìa không muốn thấy cũng khó.
Trình Miên: ?
Cứ thấy có gì đó không đúng.
Hơn mười giây sau, ký ức xa xưa ùa về.
Hình như, dường như, có lẽ cậu từng mắng công ty này trước mặt Bùi Túng Chi.
Lúc ấy nói thế nào nhỉ?
Bảo anh cẩn thận, đừng bị công ty rác rưởi này lừa.
"..."
Bùi Túng Chi dọn tài liệu xong, kéo vali lại, quay đầu đã thấy sắc mặt người trong màn hình rất mất tự nhiên.
"Em sao vậy?"
Trình Miên đã muốn tìm cái hố chui vào, nhỏ giọng oán trách: "Sao anh không nói cho em biết chứ?"
Bùi Túng Chi cười khó hiểu.
Trình Miên nói: "Anh làm ở Bùi thị, lúc trước em còn mắng công ty đó..."
"Có chuyện này hả?" Mặt Bùi Túng Chi không thay đổi: "Tôi quên rồi. Em nói lúc nào?"
Nhưng tiếc là người đối diện không tin: "Gạt người."
Bùi Túng Chi cười: "Mắng thì mắng, có sao đâu."
Đương nhiên Trình Miên rất tò mò với công ty quy mô lớn như vậy.
Cậu nhớ lúc sắp tốt nghiệp, mấy bạn cùng ký túc xá ngồi cùng nhau bàn về con đường tương lai, họ đều ảo tưởng tới các công ty phần mềm trong nước.
Tập đoàn Bùi thị là công ty lớn và có tiềm lực nhất trong ngành.
Tuy sau khi CEO mới lên tiếp nhận công ty từng vấp phải nhiều tranh cãi nhưng lương cao nhiều phúc lợi, cộng với tương lai phát triển chẳng những không suy tàn mà còn lên vùn vụt, khiến bao người chen nhau muốn vào.
Nhưng tiếc là ngưỡng cửa quá cao, trừ một người bạn học lên thạc sĩ ra thì những người khác chỉ nói cho vui chứ không có nộp hồ sơ.
Bùi Túng Chi tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí quản lý cấp cao, mắt Trình Miên không khỏi lấp lánh.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Ở công ty, anh phụ trách mảng nào?"
"Nhiều lắm." Bùi Túng Chi ngồi xuống giường, liệt kê ra cho cậu: "Đầu tư sản phẩm, ngành trò chơi giải trí, dự án trò chơi mới, phát triển dự án..."
Trình Miên ngạc nhiên vì anh phải phụ trách nhiều thứ như vậy, còn chưa kịp hỏi kỹ hơn thì nghe thấy câu cuối.
Mắt cậu sáng lên, hỏi: "Vậy ở mảng phát triển dự án, anh có biết một nhân viên tên Lâm Hoài Nhân không?"
Nghe thấy một cái tên đàn ông xa lạ từ miệng Tiểu Thần Mộc, Bùi Túng Chi nói: "Không biết."
Tiểu Thần Mộc lập tức tỏ ra thất vọng: "Vậy à."
Bùi Túng chi nheo mắt lại, hỏi: "Người đó thân với em lắm hả?"
Trình Miên ừ một tiếng, nghiêm túc trả lời: "Bọn em lớn lên cùng nhau."
À.
Thanh mai trúc mã.
"Hồi nhỏ mỗi khi tan học, anh ấy luôn mang đồ ăn vặt tới cho em."
Khá lắm.
Hệ nuôi từ nhỏ.
"Sau đó lúc nhà em gặp chuyện đúng lúc anh ấy lên thành phố học, tuy bọn em không gặp thường xuyên nữa nhưng mỗi lần về anh ấy đều sẽ đến thăm em."
Bùi Túng Chi thấy Trình Miên chìm vào hồi ức, còn ngày càng say sưa, anh không nhịn được nói: "Tôi biết rồi."
Mặt anh tỉnh bơ nói: "Lần sau có dịp thì gọi ra gặp mặt đi. Không có ý gì khác, chỉ là muốn làm quen thôi. Dù gì người ta đã chăm sóc em nhiều năm như vậy, với tư cách bạn trai của em thì tôi cũng nên tự mình cảm ơn một tiếng."
Hai từ "bạn trai" nhấn rất mạnh.
Nếu Trình Miên còn không nhận ra có chỗ nào khác thường thì uổng phí cậu có não.
Cậu chớp chớp mắt: "Anh đang ghen à?"
"Không có." Người đàn ông nở nụ cười: "Cái gì đâu mà ghen, bạn bè giúp nhau thì tôi ghen cái gì."
"À, vậy để em hỏi thử anh Hoài Nhân khi nào rảnh."
Tiếng "anh" này nghe vô cùng thân mật.
Tốt.
Tốt lắm.
Rất tốt.
Bùi Túng Chi nói: "Em gọi anh Hoài Nhân, vậy gọi tôi là gì? Gọi theo như vậy không ổn lắm nhỉ? Hay đổi cách xưng hô khác?"
Anh hít một hơi sâu: "Dù là người thân cũng nên giữ khoảng cách, để tránh hiểu lầm."
Trình Miên cố nhịn cười rất vất vả: "Bọn em đúng là người thân."
Bùi Túng Chi: "... À."
Cuối cùng thấy người đàn ông còn lạnh mặt, Trình Miên không nhịn được nữa: "Anh ấy là anh họ của em."
Bùi Túng Chi: "..."
*Lời của tác giả:
Anh họ: Ông chủ biến thành em rể thì phải làm sao đây? Online chờ.