Trường Kiếm Ra Vỏ: Quá xấu hổ. Nếu là tôi, tôi sẽ chạy ra khỏi địa cầu ngay trong đêm.
Phi Túng: Tiếc quá.
Tồn Cốt: Cậu còn chưa nghe tám đủ à?
Phi Túng: Chưa nghe đủ. Chanh Ba Phần Chua đó là ai?
Tồn Cốt: Hay tôi kéo người về, để cậu hỏi?
Phi Túng: Được.
Tồn Cốt: ???
Tồn Cốt: Tôi khuyên cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu.
Vài phút sau.
【"Tồn Cốt" mời "Ngày Đông Ấm Áp Không" gia nhập nhóm trò chuyện.】
Cuối cùng Tồn Cốt vẫn kéo người về.
Thành viên khai hoang anh ta cực khổ lắm mới kiếm được, không thể để cho bạn tốt dọa người chạy mất như vậy.
Ngày Đông Ấm Áp Không: QAQ
Ngày Đông Ấm Áp Không: Xin lỗi đại thần hu hu hu. Tôi không có mắt [Rơi nước mắt]
Ngày Đông Ấm Áp Không: Tôi thật sự chỉ muốn ăn dưa, không có cố ý nói bậy sau lưng anh [Dập đầu]
Trường Kiếm Ra Vỏ: Mẹ nó, tuyệt [Ngón cái]
Nâng Một Hạt Dẻ: Ở ký túc xá nhịn cười tới giường run như điên, bạn cùng phòng chạy tới hỏi tôi có phải đột ngột phát bệnh hiểm nghèo hay không.
Bồ Công Anh Màu Trắng: Ấm Áp, từ nay về sau cậu trở thành người tôi khâm phục nhất trong nhóm.
Ngày Đông Ấm Áp Không: [Tôi cá mập cậu. jpg]
Phi Túng: Cũng không có nói bậy tôi cái gì.
Phi Túng: Chào mừng trở về.
Ngày Đông Ấm Áp Không: [Cắn khăn tay]
Trong nhóm lại náo nhiệt như thường, mọi người trêu chọc Ngày Đông Ấm Áp Không, tập thể khiến cô ấy xấu hổ tới muốn dùng chân moi ra ba phòng ngủ một phòng khách.
Trình Miên ngồi trước máy tính cười muốn điên rồi.
Cười xong, đang định gõ chữ, một tin nhắn Wechat nhảy ra ngắt ngang cậu.
Phi Túng: Còn muốn nghe nữa không?
Vân Trình Phong Miên: Hả?
Phi Túng: Muốn nghe, tôi hỏi giúp cậu.
Trình Miên dại ra, chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
Tại sao sẽ cho rằng cậu muốn nghe tám tiếp?
Vân Trình Phong Miên: Tôi không muốn nghe nữa.
Phi Túng: Ừ.
Trình Miên nghi hoặc: Sao lại hỏi cái này?
Bùi Túng Chi chỉ là buột miệng hỏi vậy thôi.
Thật ra anh không quá có hứng thú với mấy chuyện của người khác lắm, nhưng là thấy Vân Trình Phong Miên lên tiếng trong nhóm.
Cậu rất ít khi ngoi lên, thi thoảng có chuyện gì nhắc tới cậu thì cậu cũng chỉ đơn giản gửi một cái icon tỏ vẻ mình đang onl thôi, chứ không tham gia thảo luận nhiều.
Khó được thấy cậu chủ động nói chuyện, còn có vẻ hào hứng đến vậy cho nên mới để ý nhiều hơn chút.
Phi Túng: Tôi tuỳ tiện hỏi ấy mà, không muốn nghe nữa thì thôi.
Vân Trình Phong Miên: [Khó hiểu]
Thấy sticker này là biết đối diện không nghĩ tới chuyện gì tốt cả.
Đề tài câu chuyện trong nhóm đã thay đổi mấy lượt, một lần nữa đang thảo luận chuyện phó bản mới, Tồn Cốt đang thống kê Vô Trần sẽ có bao nhiêu người đi, phải chuẩn bị một ít tài khoản ở bản test.
Tồn Cốt: @Vân Trình Phong Miên Để cho cậu một acc test nhé?
Vân Trình Phong Miên: Tôi không đi đâu [Hoảng sợ]
Tồn Cốt: Thật à?
Vân Trình Phong Miên: Thật!
Tồn Cốt: Được, hai ngày sau tôi hỏi lại.
Vân Trình Phong Miên: Qua hai ngày cũng sẽ không đi!
Tồn Cốt: Khó nói lắm, lỡ như cậu đổi ý thì sao? [Đầu chó]
Trình Miên: "..."
Cậu lặng lẽ than vãn với Bùi Túng Chi.
Vân Trình Phong Miên: Tôi nghi Tồn Cốt là muốn nhìn tôi bị cười nhạo, chứ không tại sao cứ xúi tôi đi bản test để chịu tra tấn chứ?
Phi Túng: Thật ra có thể đi thử xem.
Vân Trình Phong Miên: Không đi. Mấy người có thực lực hướng tới lấy kích sát đầu như các anh sẽ không hiểu được đau đớn của đám tay tàn chúng tôi [Tức giận]
Độ khó của phó bản thử nghiệm là trước nay chưa từng có, cậu có thể tự mình vào phó bản luyện tập nhảy núi trước, sau đó đợi xem đoàn dạy học ở bản chính thức.
Trong nhóm, Tồn Cốt vẫn còn nhắc cậu. Trình Miên đã nhìn ra, đối phương không phải thật sự muốn cậu đi khai hoang cho bằng được mà chỉ đơn giản là muốn trêu cậu chơi thôi.
Làm người đi được không!
Trình Miên không rành đối phó khi bị trêu chọc, cậu chỉ gửi mấy sticker tỏ vẻ phẫn nộ nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Vân Trình Phong Miên: Trốn đây, tôi xem như không nhìn thấy!
Bùi Túng Chi ừ một tiếng, nhìn tin nhắn trong nhóm, Tồn Cốt chọc người tới nghiện rồi.
Phi Túng: Tôi sẽ đi khai hoang phó bản mới, cậu đừng chọc cậu ấy nữa.
Tồn Cốt: Hả?
Tại sao có cảm giác, không đúng chỗ nào?
Cuối cùng qua hơn nửa ngày, anh ta mới phản ứng lại.
Tồn Cốt: Không phải, cậu đi khai hoang thì có liên quan gì tới Tiểu Miên???
Nâng Một Hạt Dẻ: Có nên nói hay không đây? Giống như cả nhà được mời đi đám cưới, mẹ tôi nói trong nhà có một người thay mặt đi là được rồi?
Bồ Công Anh Màu Trắng: Tôi đã nói sao cứ là lạ, đã hiểu ra [Ngón cái]
Ngày Đông Ấm Áp Không: Gặm một miếng, xì xụp.
Tồn Cốt: ĐM, cậu bảo tôi đừng chọc cậu ấy, chính cậu lại chọc hăng say hơn, Tiểu Miên sẽ không vui đâu.
Vân Trình Phong Miên: Khai hoang cố lên!
Phi Túng: Ừm.
Nâng Một Hạt Dẻ: ...
Nhánh Cỏ Dưới Nước: ...
A Thần: ...
Lan Tân: Tồn Cốt à, anh cần gì phải tự rước lấy nhục.
Tồn Cốt: Không thể ở lại trong cái nhóm này được nữa rồi, thoát đây.
Ngày Đông Ấm Áp Không: Muốn theo tôi học một kỹ xảo mới không OVO
Tồn Cốt: ???
Bùi Túng Chi thả ra một câu nhẹ bẫng, thành công chuyển dời lực chú ý của mọi người lên Tồn Cốt.
Tồn Cốt bị trêu chọc không chịu nổi, không rảnh đi tìm Trình Miên nữa.
Bùi Túng Chi tắt tin nhắn trong nhóm đi.
Phi Túng: Còn chưa ngủ?
Vân Trình Phong Miên: Còn chưa làm xong nhiệm vụ của khách hàng.
Phi Túng: Còn bao nhiêu?
Vân Trình Phong Miên: Còn lại hai phó bản.
Phi Túng: Tổ tôi.
Dòng chữ này mới vừa nói xong, giao diện trò chơi đã nhảy ra thông báo tổ đội.
Trình Miên ừ ừ hai tiếng, sau đó chuyển quyền hạn đội trưởng, out acc của mình, rồi log một acc của khách hàng vào.
Phó bản không có gì khó khăn cả, cậu log ba acc đi theo phía sau Phi Túng, cái gì cũng không cần làm.
Trên đường bất cẩn kéo tới rất nhiều quái nhỏ, bị vây đánh không thể nhúc nhích, lượng máu rớt liên tục, mà acc của khách hàng là phái sát thương, không có kỹ năng hồi máu.
Cậu thả mấy chiêu ra giải quyết một ít quái nhỏ nhưng do quá nhiều, kỹ năng chưa kịp hồi.
Đang đợi chết quay về doanh địa, sau đó lại truyền tống trở lại, trước mắt đột nhiên có một bóng đen nhảy ra.
Ngay sau đó, trên người Trình Miên có thêm một cái thuẫn bảo vệ của thần khí, người trước mặt dễ dàng giết quái nhỏ trong một chớp mắt.
[Tổ Đội] Phi Túng: Không sao rồi.
Ngực Trình Miên không thể khống chế nóng lên.
Vành tai ửng đỏ, đầu ngón tay bỏng cháy đặt trên bàn phím nhưng không đánh ra được chữ nào.
Nhiệm vụ hoàn thành rất nhanh, đi theo phía sau Phi Túng không cần làm gì cả, phần lớn thời gian đều đứng xa xa làm linh vật.
Thi thoảng hai người cách hơi xa, Phi Túng sẽ chờ một chút, đợi cậu chậm rãi đuổi kịp mới tiếp tục đi về trước.
[Tổ Đội] Phi Túng: Còn không?
[Tổ Đội] Tôi Là Gió Buổi Sáng: Hết rồi.
[Tổ Đội] Phi Túng: OK.
Giao nhiệm vụ, hai người cũng chưa rời đội.
Trình Miên nhớ tới xốt thịt bò đã làm xong trong nhà bếp, tuy lần trước Phi Túng đã từ chối nhưng quan hệ hiện giờ của hai người đã tốt hơn trước, không chừng có thể hỏi lại thử xem.
Lỡ như thì sao?
[Tổ Đội] Phi Túng: Mau đi ngủ đi.
Trình Miên há miệng, cuối cùng vẫn là xóa sạch chữ trong khung trò chuyện.
[Tổ Đội] Tôi Là Gió Buổi Sáng: Ngủ ngon.
...
Trình Miên sửa soạn xong còn chưa tới giờ ngủ, vì thế chơi điện thoại một lát.
Đã lâu không mở phần Khoảnh Khắc trong Wechat, chợt có gì đó như thôi thúc, thế là cậu bèn mở ra.
Trong danh sách bạn bè, khách hàng chiếm hơn một nửa, phần lớn người khá sôi nổi, một ít người mở quyền hạn không cho cậu nhìn thấy.
Nhưng dù có thể thấy thì Trình Miên cũng không tương tác, giữ khoảng cách với khách hàng, không quấy rầy đời tư của người khác cũng là một phép lịch sự.
Chỉ có vài ngoại lệ.
Kẹo Con Thỏ: Ông chủ ngu ngốc, đồng nghiệp ngu ngốc, khách hàng ngu ngốc, hủy diệt đi!!!
Bạn: Bớt giận.
Kẹo Con Thỏ trả lời bạn: Phó bản mới có một cái kỳ ngộ, tôi sẽ hết giận.
Bạn trả lời Kẹo Con Thỏ: Vậy cậu tức giận tiếp đi.
Kẹo Con Thỏ trả lời bạn: ???
Linh Sát: Đếm ngược 30 ngày, 720 giờ, 43200 phút là tôi đã được trở về. Người nào cần tính sổ thì phải tính cho rõ ràng!
Ảnh đính kèm là danh sách kẻ thù cùng với sticker rút đao.
Bạn: A Trúc và Mưa Gió Vô Tận đã chuyển server rồi.
Linh Sát trả lời bạn: Chuyển server giết!
Bạn trả lời Linh Sát: ... Cố lên.
Em họ Hoài Hi: Trái đất không thể không có anh Wuli, cái gì gọi là sắc đẹp đạt giá trị trần nhà chứ? Team nào đó đừng lợi dụng, chỉ với gương mặt lồi lõm gồ ghề đó của anh [Đao] cũng đừng khoác lác là TOP1 boy band [Hình ảnh]
Bạn: Báo cáo thầy giáo, có người lén dùng điện thoại đu idol!
Em họ trả lời bạn: ??? Ẩn sót mất rồi!
Chú họ: Phong cảnh tháng năm rất đẹp [Video câu cá. avi]
Bạn: [Ngón cái] [Ngón cái] [Ngón cái]
Chú họ trả lời bạn: Gần đây Tiểu Miên có bận không? Chú câu được rất nhiều cá, có rảnh lại đây chơi, thím có chừa lại một con làm cá kho cho cháu này.
Bạn trả lời chú họ: Dạ [Vui vẻ]
Kéo xuống vài dòng phía dưới, nhìn thấy video ngắn do Hề Tưởng Sự Thành đăng, thời gian là hôm qua.
Hề Tưởng Sự Thành: Nhóc con, lại cắn dây mạng lần nữa, anh đây sẽ nhổ răng của nhóc [Ác quỷ]
Trong video là một con mèo cam, không lớn, bộ lông xõa tung mềm mại, vô cùng ngoan ngoãn dễ thương.
Nhưng thu hút ánh mắt nhất cũng không phải con mèo này, mà là người đàn ông đang ôm nó.
Anh chỉ có nửa người vào khung hình, mèo cam đang ghé trên đùi người đàn ông, có thể thấy là mặc quần tây màu đen, vạt áo bỏ vào một nửa, thắt lưng có vẻ gầy nhưng mạnh mẽ.
Người đàn ông thoải mái ngồi trên sô pha màu xám, vươn tay chơi đùa với mèo con, đôi mắt tròn to đen mun đầy vô tội của mèo nhỏ mở to, đang cúi đầu cắn ngón tay trước mặt.
Từ trước tới nay, Trình Miên chưa từng thấy ngón tay của người đàn ông nào đẹp đến vậy, trắng nõn thuôn dài, khớp xương rõ ràng, có thể thấy rõ mạch máu dưới làn da trắng.
Nhìn có vẻ rất có sức lực, thích hợp cầm bút máy.
Người đàn ông quơ ngón tay bị cắn, cái đầu nhỏ của mèo cam cũng di chuyển theo.
Có lẽ là người ôm nó nói gì đó, mèo con buông miệng ra, xoay người đi, đưa mông về phía màn ảnh.
Rồi sau đó, bàn tay to rộng khẽ khàng vuốt lông nó, giống như là đang khen thưởng.
Đây là Hề Tưởng Sự Thành? Tuy không nhìn thấy mặt nhưng không giống trong tưởng tượng lắm.
Nghe giọng là vô cùng trẻ tuổi, cậu còn tưởng là sinh viên nữa, nhưng cách ăn mặc của người trong video rõ ràng là tộc đi làm.
Trình Miên lặp đi lặp lại xem video vài lần, không nhịn được để lại bình luận.
Bạn: Mèo con dễ thương quá, nó rất nghe lời cậu [Mắt hình ngôi sao]
Hề Tưởng Sự Thành trả lời bạn: ?
Hề Tưởng Sự Thành trả lời bạn: Đây không phải tôi, là anh tôi đấy [Vò đầu]
Trình Miên khựng lại, nhìn dòng chữ này chớp chớp mắt.
Cậu khẽ hít một hơi, sau đó không kiềm được lại mở video ra nhìn.
Lần này điều chỉnh âm lượng lớn hơn, rốt cuộc đã nghe rõ âm thanh nền gần như thì thầm.
Đúng là tiếng của Phi Túng, hình như là mới vừa bận rộn xong, có vẻ khàn khàn mệt mỏi hơn lúc bình thường nghe được.
Trình Miên bỗng nhiên nhớ lại khi trước, Phi Túng cũng từng nói như vậy với cậu. Nhưng là chữ viết, không có nhiều cảm giác lắm.
Mà bây giờ, tưởng tượng lại có cảm giác chân thật hơn.
Hít thở của cậu nặng nề hơn một chút, không nhịn được lại phóng to video ra, nhìn kỹ hơn mấy lần trước.
Phi Túng xoay người, nhặt điện thoại bị mèo con quẹt rơi xuống đất.
Lúc cúi người có thể nhìn thấy càng nhiều hơn. Chẳng hạn như cúc áo trên cùng bị tháo ra của áo sơ mi, cùng với cà vạt lỏng lẻo.
Vẫn không nhìn thấy được mặt, lại làm cho người ta phải suy nghĩ miên man.
Lúc ánh mắt chuyển tới phần eo thì dừng lại, bàn tay không kiềm được đặt trên eo mình so thử.
Nhưng video vốn không so ra được gì.
Lại nói tiếp, cậu còn chưa xem vòng bạn bè của Phi Túng.
Trình Miên không quen tra xét trang xã hội của người khác, nhưng giờ phút này lại ngo ngoe rục rịch.
Dư dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ấn mở avatar của Phi Túng, tiến vào vòng bạn bè của đối phương.
Một nội dung gần đây nhất cũng là con mèo nhỏ đó, chỉ có hình ảnh, ngay cả chữ đính kèm cũng không.
Là nội dung một tháng trước, mèo cam nhìn có vẻ bé hơn, ủ rũ ỉu xìu, ngẩng đầu nhìn người, biểu cảm sợ sệt, ánh mắt nhút nhát.
Không biết vì sao, Trình Miên lại nhớ tới lần *****ên mình đánh phó bản cùng Phi Túng.
Nếu lúc ấy có gương, bộ dáng của cậu chắc hẳn cũng không kém con mèo này là mấy.
Đại thần, là có thể đe dọa vượt giống loài.
Trình Miên nhìn trong chốc lát, tiếp tục kéo xuống dưới.
Vòng bạn bè của Phi Túng rất trống trải, thời gian rất lâu mới có một cái, vốn không chia sẻ sinh hoạt hằng ngày của bản thân, thỉnh thoảng có cũng là ảnh phong cảnh của nơi nào đó, vẫn không có chữ đính kèm.
Trừ này đó ra còn có chia sẻ một ít về IT hoặc là phân tích về lĩnh vực internet. Trình Miên đoán, có lẽ có liên quan tới nghề nghiệp của đối phương.
Vòng bạn bè của Phi Túng không có cài đặt quyền riêng tư, có thể nhìn thấy nội dung xa hơn nhưng rất hiếm hoi, chưa mấy cái đã tới cuối rồi.
Trình Miên trượt lên trượt xuống, thật sự không đổi mới được cái gì nữa.
Giờ này phút này, nếu nói không có tò mò với Phi Túng chính là giả. Một người nghiêm khắc thận trọng như vậy, trong đời thực sẽ là bộ dáng gì?
Trình Miên rất ít khi tò mò về bạn trên mạng, bởi vì mọi người đều không có mối liên hệ nào trong hiện thực, một khi rút dây mạng, trời nam biển bắc cũng không biết ai là ai.
Sững sờ với điện thoại một hồi lâu, Trình Miên hoàn hồn lại, cố gắng không để ý tới một chút phiền muộn khó hiểu trong lòng.
Nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng, cậu trượt lên trên cùng, ấn like cho con mèo nhỏ đó. -