Chờ hai trăm triệu tới tay, cho dù phải chia cho bọn bắt cóc một nửa, cậu ta vẫn còn một trăm triệu, đồng thời còn nắm trong tay ảnh đen của Giang Diệp, mở đường cho mình leo lên đỉnh cao của giới giải trí.
Cậu ta quá phấn khích nên không để ý giọng của tên bắt cóc có phần cứng nhắc, giống như có người đang dạy chúng trả lời như thế nào.
Hơn nữa trong suốt quá trình nói chuyện, bọn bắt cóc vốn rất coi trọng tiền chuộc, vậy mà không hề nhắc đến tiền.
Sau khi cúp máy, Nghiêm Tu Quần lên xe lái thẳng tới bãi phế liệu phía đông thành phố.
Cậu ta vừa mới rời đi thì cảnh sát đã nhận được một lá thư nặc danh.
Trên lá thư in có một câu ngắn gọn:
[Bọn bắt cóc đang ở bãi phế liệu phía đông thành phố.]
Thà tin là có còn hơn không tin là không có.
Vì vậy, cảnh sát cũng lập tức phái người tới gần phía đông thành phố, thời gian xuất phát chỉ cách Nghiêm Tu Quần chưa đầy hai phút.
"Em nói xem là ai gửi đến đây?" Anh Kiếm nhìn lá thư nặc danh trên bàn, có chút nghi ngờ.
Ai sẽ giúp họ vào lúc này?
Tiêu Hòa có vẻ như không quan tâm.
"Ai gửi chẳng được, miễn là có thể cứu được Giang Diệp là được."
Anh Kiếm gật đầu.
"Nói thì nói như vậy..."
Anh ta lẩm bẩm, quay đầu nhìn Tiêu Hòa.
Không biết có phải do anh ta hay không, nhưng anh ta luôn cảm thấy Tiêu Hòa mấy ngày nay có gì đó không đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bình thường cô bảo vệ nghệ sĩ của mình như bảo vệ con, nếu nghệ sĩ gặp nguy hiểm, người đầu tiên xông ra chắc chắn là cô, nhưng lần này, Tiêu Hòa lại tỏ ra rất bình tĩnh, mọi người lo sốt vó như kiến bò trên chảo nóng, cô thì lại ngồi bên cạnh nhâm nhi trà nóng.
Hỏi cô có lo lắng không cô ta cũng chỉ nói "Giang Diệp chắc chắn sẽ không sao".
Cũng không biết tự tin ở đâu ra nữa.
Cùng lúc đó, Nghiêm Tu Quần đã đến bãi phế liệu phía đông thành phố, tìm thấy bọn bắt cóc cùng với Giang Diệp.
Để không bị lộ danh tính, cậu ta còn cố tình che mặt.
Tất cả bọn bắt cóc đều đứng thẳng người, cơ thể cứng đờ, sắc mặt hơi tái, cả sáu tên đều có mặt đầy đủ, trong khi đó Giang Diệp thì bị trói hai tay, nhắm mắt ngồi ở góc tường, dường như đã bất tỉnh.