Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 89



"Anh muốn nói cái gì?"

 

"Chỉ là đột nhiên anh nghĩ đến lời nói của anh ta trong đêm khiêu vũ đó, người này chuyện gì cũng biết, làm cho người ta đoán không ra."

 

Phó Nhiễm có cảm giác cuống họng hơi nhột, có thể do nguyên nhân là nơi này để nhiệt độ quá cao.

 

"Anh không thích anh ấy là

 

"Vậy em thích Vưu Ứng Nhụy?"

 

Thần sắc Minh Thành Hữu lạnh nhạt mà nghiêm túc nhìn về phía cô, tim Phó Nhiễm cứng lại, cũng không muốn nghe đến cái tên này.

 

"Anh ấy cùng cô ta không giống nhau."

 

"Như thế nào mà không giống nhau? Hắn là con ngoài giá thú, lại công khai xuất hiện ở trước mặt chúng ta, anh còn phải gọi một tiếng đại ca với hắn? Thật sự là nực cười!"

 

Thường ngày hẳn là hắn giấu giếm tâm tư rất tốt, Phó Nhiễm cũng chưa bao giờ thấy ở trước mặt Minh Tranh hắn có lời nói gì quá khích, cô duỗi tay ra nắm chặt bàn tay Minh Thành Hữu.

 

"Được rồi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa."

 

Tâm tình Minh Thành Hữu rất nhanh khôi phục lại như cũ, hắn cũng nắm tay Phó Nhiễm, đề tài này quá nhạy cảm.

 

Dùng bữa ăn xong, Phó Nhiễm đứng ở cửa chờ Minh Thành Hữu tính tiền, mới quá hai tiếng mà đưa mắt nhìn mặt đất đã kết thành từng lớp băng mỏng manh màu trắng. Minh Thành Hữu bước đến bên cạnh cô, giúp cô khép chặt khăn quàng cổ lại sau đó ôm bả vai Phó Nhiễm đi lên phía trước.

 

Động tác này bây giờ đã tự nhiên vô cùng.

 

Bọn họ đi đường dành riêng cho người đi bộ chọn quà cho người lớn hai bên gia đình, lúc trở về đến xe nhìn thời gian đã là 10 giờ.

 

Xe đi qua đầu phố, Phó Nhiễm vội vàng hô dừng xe.

 

Hạ cửa xe xuống, bên ngoài có một quán nhỏ bán khoai nướng. Phó Nhiễm đẩy tay đang Minh Thành Hữu đưa tiền tới, cô chọn củ khoai lang lớn nhất, sau khi dùng giấy dầu màu vàng nâu bao trùm kín đáo đưa cho Minh Thành Hữu.

 

"Đây là quà Giáng Sinh cho anh."

 

"Cái gì? Em cũng tặng quà?"

 

"Không có câu nói quà nhẹ nhưng tình nặng sao?"

 

"Em làm việc buôn bán, không phải là tên gian thương thì khẳng định là lãng phí nhân tài."

 

Phó Nhiễm không so đo chút nào, dù sao người đàn ông này lời nói ác độc, bản lãnh nghe lời trước sau như một. Luôn là không có độc nhất, chỉ có độc hơn.

 

Hệ thống sưởi trên xe vừa đủ, trong không gian rộng rãi vốn là mùi nước hoa nhẹ hoàn toàn bị hương vị khoai nướng che lấp. Minh Thành Hữu đem một nửa phần khoai lang đưa cho Phó Nhiễm.

 

"Mau ăn đi, ăn xong về nhà."

 

Lần đầu tiên hắn nếm thử, ăn một miếng, phát hiện cũng không thấy ghét.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ít nhất nó không giống bề ngoài khó coi như vậy. Hơn nữa Minh Thành Hữu vẫn sẽ luôn nhớ rõ, món quà đặc biệt mà Phó Nhiễm tặng là nửa củ khoai nướng, hay là bán còn dư lại.

 

Trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, Tiêu quản gia chờ ở phòng khách như thường lệ, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đem từng món quà mang vào. Tất nhiên là Tiêu quản gia cũng có phần.

 

Ở góc phòng khách bày một chiếc Piano, chỉ là chưa thấy ai chơi đàn bao giờ. Phó Nhiễm cao hứng, lôi kéo Minh Thành Hữu đến trước chiếc dương cầm.

 

"Khúc nhạc vừa rồi thật là dễ nghe, đây là một khúc Giống như tình yêu của Tiêu Á Hiên, không cầm bản nhạc anh sẽ chơi được sao?"

 

"Tam thiếu muốn đánh đàn sao?"

 

Tiêu quản gia cầm món quà của mình bước đến sau lưng hai người. Trên mặt Minh Thành Hữu có chút không vui, không nhịn được quay người lại nói.

 

"Tiêu quản gia, ở đây không có chuyện của bà, đi ngủ đi."

 

"Được, tôi đi đây."

 

Tiêu quản gia có chút nhịn cười rời đi, kỳ quái, hôm nay Tam Thiếu lại đánh đàn?

 

Phó Nhiễm mở nắp đàn ra ngồi xuống bên cạnh. Minh Thành Hữu thấy thế đành phải tiếp tục, ngón tay Phó Nhiễm lướt qua hàng phím đen trắng gõ lộn xộn.

 

Hắn vuốt ve tay của cô, quả thực là chà đạp âm nhạc.

 

Ngón tay Minh Thành Hữu khẽ ấn xuống.

 

"Đồ - rê - pha - son..."

 

Có hai lần như thế, Phó Nhiễm gật đầu.

 

"Tiếp tục."

 

"Đồ - rê - pha - son..."

 

Đánh đoạn nhạc là muốn luyện tay trước một chút.

 

"Mau đánh đi."

 

"Đồ - rê - pha - son..."

 

"..."

 

Khóe miệng Phó Nhiễm cứng lại.

 

"Minh Thành Hữu, anh có thể đừng nói cho em, anh chỉ biết đánh mấy nốt nhạc đó thôi chứ? "

 

Một câu đ.â.m chính diện, là ai có thể quy định hắn phải biết đánh PianoMinh Thành Hữu nặng nề khép lại nắp Piano, người có khẩu khí lừa người mà còn mạnh miệng như vậy, cũng chỉ có hắn là làm được.

 

"Anh là người có tiền, nếu như muốn nghe Piano anh có thể mời cả dàn nhạc tới đây, cần gì phải tự mình đánh đàn?"

 

Điều này có thể vơ đũa cả nắm sao?