La Văn Anh im lặng, Tống Cẩm Trác bưng lên ly rượu vang, "Anh sẽ không vô duyên vô cớ đi giúp Minh Tranh, em cũng biết, một khi liên lụy thì sẽ có rất nhiều phiền toái."
"Em biết rõ." La Văn Anh vô lực trả lời, cô không nghĩ tới sự tình nghiêm trọng như thế, cũng không muốn gây phiền phức cho Tống Cẩm Trác, về tình về lý, anh cũng không có lý do để giúp, Hào Khôn trước cũng gặp chuyện như vậy, trước kia có thể an nhiên vượt qua, hiện tại chắc cũng có thể."
Tống Cẩm Trác cười như không cười, "Có thể nghĩ như vậy tốt nhất, chí ít cũng không phải là em phạm tội, nếu liên quan đến em lại là chuyện khác ."
"Không phải anh chấp hành theo pháp luật sao?"
"Chấp pháp cũng có thể nói đến tình."
La Văn Anh nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, xã hội này chính là như vậy, người gặp chuyện thì sẽ có người khoanh tay đứng nhìn, ai cũng có lý do của riêng mình.
Minh Tranh liên tiếp mấy ngày cũng không gọi điện thoại, La Văn Anh đoán anh lúc này chắc chắn đang rất bận.
Tiểu Chu vội vàng mở cửa phòng làm việc, "Eve, chị biết chuyện gì chưa?"
"Chuyện gì?" La Văn Anh cũng không ngẩng đầu lên.
"Bắc Kinh mưa rất to, nghe nói đến hôm nay đã có 6 người c.h.ế.t oan uổng. Eve, lão Đại rốt cuộc khi nào mới về?"
La Văn Anh đặt văn kiện trong tay xuống, cô mở máy tính, tin tức thêm hình ảnh hiện lên khiến người nhìn thấy ghê người, Tiểu Chu lo lắng vô cùng, "Lão Đại khẳng định không có chuyện gì, chính là ở nơi đó làm cho người ta lo lắng. Chị nói xem sao lại xui xẻo đến mức này chứ?"
"Tiểu Chu, em ra ngoài làm việc đi."
Tiểu Chu nhìn cô một lúc, cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài.
La Văn Anh lần lượt đọc tin, ngón tay để ở trên con chuột run rẩy, cô vất vả lắm mới có thể tắt được website, cầm điện thoại đi tới cửa sổ.
Lúc này không do dự nữa, La Văn Anh gọi điện cho Minh Tranh, nhưng một lúc lâu cũng không ai nghe. La Văn Anh lo lắng không thôi, càng gọi càng thấy lòng nóng như lửa đốt.
"Alô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đột nhiên đầu bên kia lên tiếng làm toàn thân La Văn Anh run lên, "Minh Tranh, anh không sao chứ?"
"Không sao, vừa rồi tín hiệu không tốt, có chuyện gì vậy?"
La Văn Anh nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa, "Nghe nói Bắc Kinh mưa rất to, chỗ anh có sao không?"
"Yên tâm, anh không sao." Minh Tranh không nhiều lời, La Văn Anh nghe được giọng anh, lo lắng ban đầu cũng dần tan biến, "Không sao là tốt rồi."
Cúp điện thoại, cô tiếp tục xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai ngày sau, Minh Tranh thuận lợi trở lại trấn Nghênh An, anh không nói cho bất kì ai, vé máy bay cũng do khách sạn bên kia đặt giúp. La Văn Anh lên lầu thì thấy bóng dáng quen thuộc bước vào thang máy chuyên dụng, cô vội bước qua lại chỉ thấy một đống nhân viên chen chúc chờ thang máy.
Cô cho là mình nhìn lầm thì mấy nhân viên bên cạnh buôn chuyện ầm ĩ.
"Cô có thấy sắc mặt tổng giám đốc không? Chắc chắn chuyện rất rắc rối."
"Chẳng lẽ không phải sao? Tự mình đi Bắc Kinh cũng không thể giải quyết, cũng không biết sau này như thế nào, sẽ không ảnh hưởng tới thưởng cuối năm của chúng ta chứ?"
"Còn lo thưởng cuối năm thưởng đấy, cô nên lo có bị thất nghiệp hay không trước đi."
"..."
Từng tiếng truyền vào tai La Văn Anh, cô theo mọi người đi vào thang máy, đến tầng cao mới phát hiện bên trong thang máy chỉ có một mình mình. La Văn Anh bước ra ngoài, thấy trên hành lang rất nhiều đồng nghiệp đang đứng, sắc mặt đều lộ vẻ nghiêm trọng. La Văn Anh đi tới bàn thư ký, Tạ Nam đứng dậy, "Quản lý La."
"Anh ấy trở về chưa?"
"Đã về ạ." Tạ Nam nghe tiếng “anh ấy” cảm thấy rất khó chịu, dù sao chỉ có quan hệ thân mật mới có thể xưng hô như vậy, "Tổng giám đốc vừa vào phòng làm việc, lúc này chắc rất nhiều việc.”
La Văn Anh gật gật đầu, xoay người đi trở về, cũng không có ý đi vào.
Giờ cơm trưa, Tiểu Chu một mình ngồi ở trong nhà ăn, Tạ Nam bưng hộp cơm qua, "Julie, sao không đi cùng quản lý La?"