Tiểu Chu thiếu chút nữa khóc lên. “Lão đại, mấy người tụi em đều là nữ không có cách nào khác, em, em…”
La Văn Anh nghe được tiếng khóc nỉ non truyền đến, cô đi qua lấy điện thoại từ trong tay Minh Tranh. “Alo, Tiểu Chu.”
“Eve,” Tiểu Chu như gặp được cứu tinh. “Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ đây?”
“Đừng sợ.” La Văn Anh trấn an, giọng điệu dịu đi. “Em chạy nhanh đi tìm quản lý nhà hàng, nói là có khách uống say nhờ hắn qua xử lý giúp,nhất định không được để hắn gọi bảo vệ,nhưng nếu có thể khuyên được thì phải cố gắng hết sức khuyên, mang Tạ Nam đi trước, chuyện sau này để em đi nhận lỗi với họ.”
“Vâng vâng.” Tâm tình Tiểu Chu đang căng thẳng lúc này mới được nơi lỏng. “ Em phải đi tìm quản lý.”
La Văn Anh cúp điện thoại, đưa trả lại cho Minh Tranh. “Anh vẫn nên đi qua đó xem một chút đi.”
Minh Tranh cũng không để ý. “Nếu như chuyện gì cũng để anh ra mặt, anh phát lương cho mấy cô ấy làm cái gì?”
“Tùy anh.” La Văn Anh phất tay về phía Tống Cẩm Trác nói. “Chút nữa anh giúp em tiễn anh ấy, em đi ngủ một chút.”
Tống Cẩm Trác mỉm cười gật đầu, Minh Tranh lại càng cảm thấy vô vị, thật hoàn toàn coi hắn như người ngoài.
La Văn Anh vừa mới trở lại phòng ngủ, chợt nghe thấy điện thoại di động bên ngoài vang lên tiếng chuông lần nữa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa thật mạnh sau khi Minh Tranh rời đi. La Văn Anh đi về phía phòng khách. “Sao vậy?”
Tống Cẩm Trác không bận tâm. “Hình như là đã xảy ra chuyện gì.” Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh La Văn Anh. “Thân thể em không thoải mái đi nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm.”
La Văn Anh uống thuốc nên vô cùng mệt mỏi, Tống Cẩm Trác đưa cô trở về phòng.
La Văn Anh nằm ở trên giường, kéo chăn lên. “Anh cũng sớm trở về đi thôi.”
“Mẹ anh có ý, muốn hôm nào để anh dẫn em về nhà, bà muốn gặp em, mấy ngày này không vội, đợi thân thể em khỏe hơn đi với anh một chuyến được không?”
La Văn Anh suy nghĩ một chút. “Được.”
Tống Cẩm Trác nhếch chân lên. “Về sau đừng để hắn đến đây nữa, tránh lại có lời đồn không tốt truyền ra ngoài.”
“Anh ấy chỉ là đến thăm em một chút.”
Tống Cẩm Trác không giảm ý cười, hắn kéo chăn lên che khuất vai La Văn Anh. “Anh biết rõ, nhưng dù sao hai người trước đây cũng đã từng đính hôn.”
Sau khi Tống Cẩm Trác đi về, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà, tuy rằng tâm trí mờ mịt, nhưng trong lòng so với bất cứ lúc nào đều tỉnh táo hơn hẳn, Tống gia là danh môn, Tống Cẩm Trác đương nhiên hi vọng cô có thể được lòng mọi người.
Còn có câu nói khó hiểu kia của Minh Tranh, nói gì là nếu muốn để cô trở lại lần nữa, còn kịp không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
La Văn Anh kéo chăn che kín mặt, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Nhờ uống thuốc, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại cảm thấy khá hơn nhiều, La Văn Anh sợ khó chịu, trước khi ra cửa liền uống thuốc một lần nữa.
Đi vào trong ký túc xá của Hào Khôn, từ thật xa đã có thể nghe được tiếng bàn tán, La Văn Anh dỏng tai lên, nghe được tiếng nói của mấy người đó lớn dần. “Các người nghe nói gì chưa, Julie gặp đại họa rồi!”
“A, xảy ra chuyện gì?”
“Ngày hôm qua vốn là đi ra ngoài đàm phán một hạng mục, cũng không biết tại sao, cô ấy lại đập vỡ đầu người phụ trách của đối phương, mấy người cũng bị bắt vào sở cảnh sát, lão đại hay được tin cũng lập tức chạy tới, dù sao sự việc cũng ầm ĩ khá lớn, không biết công ty sẽ xử lý như thế nào.”
La Văn Anh cả kinh.
“A? Julie đi theo La quản lý cũng được mấy ngày, sao lại dễ kích động như vậy chứ?”
“Nhất định là do đối phương động tay động chân quá đáng, cho nên mới nói La quản lý được như hôm nay cũng không dễ dàng…”
La Văn Anh lước qua bọn họ, trực tiếp ấn thang máy chuyên dụng của Minh Tranh đi lên lầu.
Còn chưa đi tới phòng làm việc đã thấy Tiểu Chu vẫn đang đứng yên ở trước cửa.
La Văn Anh đẩy cửa vào trong, Tiểu Chu theo sát phía sau.
“Eve”
“Nói đi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Em vốn muốn đi gọi quản lý nhà hàng, nhưng tiểu Tống chạy tới nói Tạ Nam bị bắt vào bên trong phòng bao, em thật bị dọa chết, cũng không kịp gọi người liền chạy qua, nhìn thấy áo cô ấy đã bị kéo lên đến n.g.ự.c váy cũng bị xé nát, em…”
“Cho nên em liền lấy chai rượu trực tiếp đập vào đầu người ta?” La Văn Anh tức giận vô cùng, cố nén khẩu khí lại.
Tiểu Chu gấp đến độ nước mắt ngấn ra. “Lúc ấy em cũng chỉ nhất thời kích động.”
“Tạ Nam tại sao lại ở đó?”
“Cô ấy đem tài liệu đến cho em, nói chuyện của công ty cũng là chuyện của cô ấy, em không nghĩ tới lão háo sắc kia lại nhìn trúng Tạ Nam.”
“Khá lắm chuyện của công ty chính là chuyện của cô ấy,” La Văn Anh cười lạnh. “Chị phải dạy em bao nhiêu lần em mới có thể hiểu được, em chờ xem, lão đại làm thế nào để trừng phạt các người.”
“Eve.” Tiểu Chu bị cô làm cho sợ đến khóc lên.
La Văn Anh thở dài, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, sắc mặt cô trở nên lạnh như băng, cúp điện thoại nói với Tiểu Chu. “Đi thôi, anh ấy bảo em trực tiếp đi lên phòng làm việc ở tầng trên."