Thức ăn bày biện xong xui, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Cẩm Trác thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho La Văn Anh, tự nhiên y như đang ở nhà mình, bên trong phòng ăn tràn ngập hương vị thơm nồng của coffee, chờ La Văn Anh ăn cơm xong dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ thì coffee cũng đã pha xong.
Tống Cẩm Trác tìm ra cái cốc "Sau khi ăn xong rồi uống cà phê không tốt cho dạ dày, về sau nhớ lưu ý."
La Văn Anh đem coffee rót vào trong cốc, đang cầm cái cốc đi tới sô pha phòng khách, cô nhẹ nhàng lên tiếng, phong thái ung dung chậm rãi chậm rãi lọt vào trong tai, góc khuất phòng khách đặt máy chạy bộ, La Văn Anh uống một ngụm coffee "Hôm nay nếu anh không tới đây, bây giờ là lúc em đang tập luyện."
Tống Cẩm Trác ngồi gần sát bên cạnh cô, cánh tay thuận thế đặt ở bờ vai La Văn Anh, mặc dù mới quen biết không lâu, nhưng bất kỳ một chút hành động thân mật vẫn có thể làm La Văn Anh cảm thấy khó chịu.
Tống Cẩm Trác chớp chớp đôi mắt, dường như đang đắm chìm với giai điệu âm nhạc không, thoát ra được, đầu ngón tay anh gõ nhẹ đầu vai La Văn Anh, động tác lơ đãng, bờ vai La Văn Anh trước sau chưa từng thả lỏng.
Cảm giác được bên tai có chút hơi ngứa, La Văn Anh quay đầu, làn môi cơ hồ đụng chạm đến khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt Tống Cẩm Trác thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cánh tay từ bả vai dời xuống đặt lên eo cô.
Mặt Tống Cẩm Trác càng lúc càng gần, La Văn Anh ngồi bất dộng tại chỗ, cho đến khi đôi môi mềm mại tiếp xúc với đôi môi anh, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, lông mày cứng rắn, ngũ quan hoàn hảo, mà người đàn ông này như muốn thâm nhập sâu hơn.
La Văn Anh lại đột nhiên sợ hãi đứng dậy, cô không rõ cảm giác của chính mình, cô đã chuẩn bị chấp nhận tình cảm mới, cũng đồng nghĩa sau này sẽ cùng Tống Cẩm Trác thân mật, mà hôn hít cùng ôm ấp chỉ là bắt đầu, nghĩ tới đây, La Văn Anh giống như rơi vào vết nứt vậy khó mà tự kềm chế. Đôi tay Tống Cẩm Trác vây chặt cô, cô lại đưa tay chắn trước n.g.ự.c anh, anh cũng không có miễn cưỡng nữa, lùi ra.
"Thực xin lỗi." La Văn Anh đưa tay lau khóe miệng.
Tống Cẩm Trác vẻ mặt hơi mất mác "Là anh vô ý ."
Kỳ thật cũng chỉ là đối với La Văn Anh anh mới có thể nói chuyện như vậy, trước kia anh cũng có rất nhiều bạn gái, trong đó cũng không ít người gặp dịp thì chơi, dần dần, ngược lại làm cho bản thân mất đi phong thái của người con cán bộ.
La Văn Anh duỗi tay hướng ly coffee "Em rót cho anh thêm một li nữa."
"Không cần" Tống Cẩm Trác thuận thế đứng dậy "Thời gian cũng không còn sớm, anh về đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em tiễn anh."
Mặc dù Tống Cẩm Trác từ chối, nhưng La Văn Anh vẫn kiên trì đưa anh xuống bãi đậu xe, nhìn thấy xe của anh chạy ra, La Văn Anh thu tay về, ánh mắt đột nhiên chú ý tới một chiếc màu đen xe.
Bởi vì ẩn ở góc khuất, cho nên ánh sáng cũng không tốt, hai chân La Văn Anh không tự chủ được đi về phía trước, cô nhìn thấy rõ ràng bảng số xe, không khỏi giật mình, La Văn Anh băn khoăn nhìn vào bên trong ghế lái, lại phát hiện bên trong không có một bóng người.
Xe này là của Minh Tranh, nhưng tại sao ngay lúc này lại đậu ở dưới nhà cô chứ?
La Văn Anh nhìn xung quanh bốn phía, bãi xe to như vậy đâu có một người nào khác? Cô ngẩng đầu nhìn phía sau nhà, không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng đi lên, La Văn Anh nhanh chóng bước tới cửa thang máy, vọt nhanh vào bên trong rồi nhấn nút, nhìn thấy cửa thang máy từ từ khép lai, đột nhiên có một bàn tay thò vào, thật sự đã dọa cô sợ một phen.
Cửa được mở ra, nhưng là một người hàng xóm bước vào
"Cô làm gì đi nhanh quá vậy? Tôi gọi mà cô cũng không nghe."
La Văn Anh vẫn chưa hoàn hồn "Tôi thật sự không nghe thấy."
Cô còn tưởng rằng là Minh Tranh, nếu không nhìn rõ ràng bảng số xe, cô thật cho là mình nhận lầm, La Văn Anh dựa vào tường thang máy, hàng xóm bên cạnh nói với cô cái gì đó, cô một chữ cũng không nghe được.
Tâm tư rối rắm, lúc này trong đầu loạn hết cả lên, đối với việc cự tuyệt Tống Cẩm Trác càng làm La Văn Anh có dự cảm không lành, cửa thang máy đinh mở ra, La Văn Anh bước chân đi ra ngoài, từ trong túi quần lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đặt tay lên chốt cửa, còn chưa dùng sức, lại phát hiện cửa mở.
Cô thật sự rất ngạc nhiên.
Mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, cô nhớ rõ ràng trước khi ra ngoài đã đóng cửa lại, cô một thân một mình ở bên ngoài, cho nên điểm này rất chú ý, cho dù chỉ xuống lầu bỏ rác cũng sẽ không quên đóng cửa.
Cô đẩy cửa đi vào, bên trong phòng khách đèn vẫn mở như trước, hương thơm coffee ngào ngạt mà thơm nồng lan vào cánh mũi, La Văn Anh nhẹ nhàng bước đi vào, vẫn chưa phát hiện có gì bất thường.