Dáng vẻ Phó Nhiễm vội vã lao ra khỏi sàn nhảy, cô bước đến chỗ thang máy. Khóe mắt cô liếc thoáng qua nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu cũng đi ra ngoài đuổi theo, thang máy từ từ khép lại, đem khoảng cách ngăn lại khuôn mặt người đàn ông ở bên ngoài.
Minh Thành Hữu bị kém một bước, hai tay hắn dùng sức gõ vào cửa kim loại. "Phó Nhiễm, mở ra!"
Trên đèn, con số đang biểu hiện đi xuống, bàn tay Phó Nhiễm che mặt, sức lực toàn thân giống như bị rút đi, trong nháy mắt cảm giác vô lực thấm vào khắp cơ thể, cô mệt chỉ sợ là ngay cả sức lực để nói chuyện cũng bị mất đi.
Thang máy dừng ở chính giữa, sau tiếng 'đinh', cửa mở ra.
Cô cho rằng đến tầng dưới cùng, nâng bước chân định đi ra ngoài. Trong tầm mắt buông thõng đột nhiên nhìn thấy một đôi chân thon dài đứng ở cửa, người đàn ông nhìn thấy cô, trong mắt thoáng hiện lên một nét kinh ngạc, hắn đi vào thang máy, ngón tay theo hướng ấn phím. "Đây là lầu 5."
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, lúc này Phó Nhiễm mới ngẩng đầu lên, ánh
mắt tiếp xúc đến đôi mắt người đàn ông thâm thúy như hồ sâu. Bước chân cô như không muốn nghe sự sai khiến của cơ thể, rúc vào trong góc. Tầm mắt Minh Tranh nhìn toàn thân cô, cảm thấy băn khoăn, hắn mới vươn tay đã thấy đáy mắt cô như có phòng bị.
Minh Tranh rùng mình, tiến lên cầm tay Phó Nhiễm kéo cô về hướng mình, cô giãy giụa nhưng không có kết quả, bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực. Trong cánh mũi lúc đó ngửi thấy hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng xen lẫn một chút mùi t.h.u.ố.c lá mê loạn.
Bàn tay Minh Tranh nắm lấy sau gáy Phó Nhiễm, không để cho cô giãy giụa. "Tiểu Nhiễm."
Mặt Phó Nhiễm tì vào trước n.g.ự.c người đàn ông.
"Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
"Anh biết rõ em đang ở đây trách anh."
Cánh tay Minh Tranh quấn chặt, trong lời nói có chút mệt mỏi.
"Anh vốn thực sự không muốn làm cho em cuốn vào chuyện này, anh cho rằng thoái thác hôn ước với em là vì muốn tốt cho em, Tiểu Nhiễm, một khi em lún vào, anh sẽ trở nên bó tay bó chân, cho nên rất nhiều chuyện em đừng trách anh."
"Anh muốn làm gì?"
Phó Nhiễm định đứng dậy, lại bị Minh Tranh càng dùng sức ôm chặt hơn. Cho đến lúc thang máy dừng ở tầng dưới cùng, lúc này hắn mới buông tay, người cũng tránh ra một bên nhưng cũng không có ý đi ra.
Phó Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang, giữa khoảng cách cửa thang máy mở ra,
bộ mặt người đàn ông đó đã khôi phục thành thần sắc quen thuộc. Nếu như vậy, lời nói thì thầm phảng phất trước đó hắn chưa từng nói qua.
Phó Nhiễm quay người đi ra ngoài, nghe từ phía sau truyền đến tiếng cửa từ từ khép lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đi qua đại sảnh, không ít người nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, Phó Nhiễm nhìn thẳng qua nơi thượng lưu vàng son lộng lẫy như hoàng cung, một trận gió
cuối mùa thu đặc biệt mang theo hiu quạnh cùng lạnh lùng trong nháy mắt cuốn tới.
Hai tay cô vòng ở bả vai, bóng dáng trong đêm lạnh cô đơn chiếc bóng
chiếu thẳng trên đường dài.
"Phó Nhiễm!"
Chẳng biết lúc nào, Minh Thành Hữu đã không hề gọi cô là cấu kết nữa.
Phó Nhiễm cũng không quay đầu, lại chạy về phía trước, tiếng bước chân
theo sát sau lưng. Cánh tay Minh Thành Hữu nắm lấy eo cô chặn lại. "Đừng chạy, lại không muốn bàn chân này nữa sao?"
Nghe hắn nhắc nhở, lúc này Phó Nhiễm mới cúi đầu mắt nhìn, mắt cá chân bên phải quả nhiên sưng to, càng lúc càng đau. Cô nhón chân lên, đẩy tay Minh Thành Hữu ra.
"Anh ra ngoài đuổi theo tôi không phải là muốn nói cho tôi biết, tôi thua."
Cô quật cường ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai đầu lông mày Minh Thành Hữu khẽ nhíu lại, giọng nói trầm xuống. "Tính tình em thực kém."
"Anh dẫn tôi đến nơi này, chính là muốn nhìn tôi bị chê cười?"
Phó Nhiễm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Minh Thành Hữu.
"Tôi cho rằng mọi chuyện cho tới bây giờ, dù là anh không che chở tôi nhưng cũng không làm cho mọi chuyện khắp nơi sẽ nhằm vào tôi như thế."
Phó Nhiễm nhớ tới ở trong sách từng đọc qua một câu nói: "Khát vọng cả đời tôi bị người thích sưu tầm, sắp đặt thích đáng, bảo tồn tỉ mỉ. Thoát tôi
kinh, thoát tôi khổ, thoát tôi mọi nơi lưu ly, thoát tôi không cành có thể theo.
Thế nhưng người, tôi biết, tôi luôn biết, hắn vĩnh viễn sẽ không tới."
Phó Nhiễm khập khiễng tiếp tục đi, đầu vai nóng lên vì chiếc áo tây trang màu đen có lưu hơi ấm bao trùm trên người cô.
Bóng dáng hai người đi về phía trước, chiếc giày khiêu vũ đạp lên mặt đất phát ra âm thanh lạnh nhạt, Minh Thành Hữu đuổi theo vài bước, n.g.ự.c giống như bị bông chặn lại, buồn bực mà vô lực.