Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 55



Đối phương không thèm quay lại nhìn. Phó Nhiễm mặc mỗi bộ đồ ngủ trên người đi về hướng ghế sofa, cô cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu "Thẩm Ninh nằm ở bệnh viện còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, thực sự anh lại có tâm tư ở đây chơi sao?"

 

Gương mặt quyến rũ của Minh Thành Hữu trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, trên tóc vẫn nhỏ nước đọng lạnh như băng b.ắ.n vào mu bàn tay Phó Nhiễm. Hắn để máy chơi game xuống, tắt âm thanh đi. Minh Thành Hữu giữ chặt Phó Nhiễm kéo cô đến bên cạnh.

 

"Anh không chỉ có tâm tình chơi trò này, anh còn muốn chơi trò khác đây."

 

Trong ngày thường hắn đã vô lại mười phần, giờ kỳ thật hắn đúng là người không có tim không có phổi.

 

Phó Nhiễm càng cảm thấy cô gái nào tự mình hủy hoại trong tay hắn đều không đáng. Minh Thành Hữu lắc lư máy chơi game trong tay, mắt nhìn chằm chằm làm Phó Nhiễm cảm thấy tóc dựng đứng, cô mới đứng dậy, một tay hắn lại kéo cô vào trong lồng n.g.ự.c làm Phó Nhiễm không hề có năng lực chống đỡ.

 

Đối với sự thân mật của hắn từ trước đến nay cô chỉ có thể trốn tránh, hai cánh tay Phó Nhiễm để ở trước n.g.ự.c ngăn cản mặt Minh Thành Hựu ghé tới "Hiện tại tôi không có tâm tư."

 

"Hôn một chút thôi?"

 

"Tôi rất mệt mỏi."

 

"Hôn xong liền cho em ngủ."

 

Quả nhiên Minh Thành Hữu cũng không cưỡng ép cô, chỉ là nụ hôn này quá mức thắm thiết, trong nháy mắt đầu lưỡi của hắn đã chui vào trong miệng cô. Lúc này Phó Nhiễm mới hiểu được, cô không nên thỏa hiệp.

 

Trong lúc gặm nuốt làn môi cô, một động tác mập mờ mời mọc của hắn hình thành, Phó Nhiễm phản ứng kịp thời, nhanh nhẹn đẩy ra bàn tay Minh Thành Hữu đang từ từ chui vào bên trong áo của cô.

 

Hắn cũng không giận, dùng đầu ngón tay cái lau hướng khóe miệng bằng động tác thêm phần gợi cảm, hắn không vội, có rất nhiều thời gian để trị cô.

 

Huống chi chuyện này là chính cô đã chấp nhận, nếu hắn không nhân cơ hội cùng cô làm việc đó thì chẳng phải là đã uổng phí thời gian ngủ chung trên một cái giường lâu như vậy sao.

 

Ngày hôm sau Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cũng không ra khỏi cửa, hiện tại đúng là giờ cao điểm, không chừng đi ra ngoài có thể gặp rất nhiều ký giả.

 

Lúc chuẩn bị ăn tối thì Minh Thành Hữu đang nghe điện thoại. Tiêu quản gia đúng giờ chuẩn bị bữa tối, lại không nghĩ là hắn sẽ nhân cơ hội phát tiết, hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất. Hù dọa tất cả mọi người trong nhà không biết phải làm sao, ngay cả Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh cũng không dám động đậy. Sau khi ném đồ trong phòng khách thành một đống bừa bộn dưới đất, lúc này Minh Thành Hữu mới bước lên lầu.

 

Phó Nhiễm nghĩ thầm có thể là do chuyện của Thẩm Ninh khiến cho hắn phiền lòng, cô bảo Tiêu quản gia thu dọn sạch sẽ rồi cũng đi lên. Vừa đẩy cửa ra đi vào, trong phòng ngủ truyền đến mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc làm cô bị sặc lên mũi.

 

Phó Nhiễm mở cửa sổ ra, thấy Minh Thành Hữu ngồi ở trong ghế sofa màu vàng nhạt. Một hàng bình rượu đặt gọn sang một bên trên bàn trà, hắn quay lại lấy tay ngoắc ngoắc Phó Nhiễm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau một lúc do dự, Phó Nhiễm cũng đi tới "Anh không sao chứ?"

 

"Em nên đắc ý, hai ngày nữa anh phải đi bộ đội, khả năng sắp tới sẽ không về được."

 

"A" Phó Nhiễm giật mình không ít "Là ý của cha?"

 

Minh Thành Hữu đem thuốc lá trong tay bóp tắt, cánh tay vươn ra duy trì một động tác rất lâu, xuyên qua làn khói thuốc như sương mù lượn lờ, ánh mắt hắn u ám như đêm tối, tay cầm lấy chén rượu đưa cho Phó Nhiễm.

 

"Uống cùng anh một chén."

 

"Tôi không uống rượu."

 

Nghe có vẻ như theo ý của Minh Vân Phong lúc đó thì chuyện này sẽ dừng lại, tại sao lại còn xảy ra sự cố?

 

Tâm tình Minh Thành Hữu rất tồi tệ, hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu đỏ, lại uống liên tiếp vài chén. Phó Nhiễm thấy bộ dạng này của hắn không phải là không thể gặp chuyện không may, vội vàng kéo cánh tay hắn.

 

"Đừng uống nữa, anh đã nói là không muốn đi, chẳng lẽ cha sẽ thực sự sẽ cho người áp giải anh đi?"

 

"Ông ấy không bao giờ nói hai lời, cấu kết, lúc này em vui lắm hả?"

 

"Anh uống bao nhiêu rượu, không phải là đang say chứ?"

 

"Lúc này em quan tâm để làm gì? Lúc bảo em nói chuyện thì mồm dài đi đâu rồi?"

 

Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm trong lòng chợt lóe lên áy náy, hắn mở nắp chai rượu rót vào trong miệng, đồng thời đem chén rượu kia đưa sang phía Phó Nhiễm.

 

" Em đừng quên em đã nói, sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở lại."

 

Phó Nhiễm thấy bộ dạng Minh Thành Hữu chán chường như vậy không khỏi suy nghĩ. Ưu điểm lớn

 

nhất của cô là lúc tuyệt tình đến nhẫn tâm, mà khuyết điểm lớn nhất lại là sau khi làm xong 'chuyện xấu' lại khó tránh khỏi áy náy trong lòng.

 

Xem ra ở điểm này cô cũng tự biết là mình không thể sánh được với Minh Thành Hữu, rốt cuộc lại là cô không làm được như thế. Cô liên tiếp uống hết vài chén rượu, vốn không uống được nhiều, lại

 

không ngăn được Minh Thành Hữu dường như nửa cầu khẩn nửa nài ép rót thêm.