Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 34



"Tiểu Nhiễm, em không cần phải khẩn trương như vậy."

 

Phó Nhiễm tim đập mạnh và loạn nhịp ngồi ở đầu giường, cô thử nghĩ qua không dưới một trăm lần cảnh tượng cùng Minh Tranh gặp mặt, khi đó cô chỉ kêu hắn là ca ca, còn không biết hắn là Đại thiếu gia họ Minh.

 

Cô hơi ngẩng đầu lên thấy Minh Thành Hữu chẳng biết lúc nào tựa ở cửa, ngược lại rút miệng lãnh khí ra hù dọa.

 

"Khụ khụ - - "

 

Minh Thành Hữu khoác áo ngủ đi tới.

 

"Sợ đến như vậy, vừa rồi ở trong phòng làm chuyện gì tốt đây? Anh xem nào."

 

Nói xong, hai cánh tay hướng trên người Phó Nhiễm tìm kiếm, làm bộ vuốt ve muốn sờ, cô vội vã đứng dậy. Trong phòng trừ bọn họ ra đâu còn có bóng người nào nữa.

 

"Em tìm đại ca?"

 

"Cái gì?"

 

Phó Nhiễm giả vờ ngây ngốc.

 

"Hai người biết nhau?"

 

Cô lắc đầu.

 

"Không biết."

 

Vẻ mặt bày ra được cái vẻ vô tội, Minh Thành Hữu cười lạnh, cầm lấy khoác khăn lông khoác trên vai lau tóc, hắn lại không phải người ngu, trong lòng có ý cười nhạo cô vẫn còn đang giả bộ.

 

"Anh đi thay quần áo, em xuống dưới lầu chờ anh."

 

Minh Tranh cùng Minh Vanh sớm đều đã về nhà.

 

Lý Vận Linh thấy Minh Thành Hữu xuống lầu, vẫy vẫy tay ý bảo hắn qua.

 

"Thành Hữu, con cũng nên kiềm chế tâm tình."

 

"Mẹ, mẹ lại bị kích động đi?"

 

"Biến, tên nhóc đáng chết"

 

Lý Vận Linh giống như có tâm sự, lời nói xoay chuyển.

 

"Con nên để tâm tư về mặt chính sự, Minh Tranh đã trở lại... Mẹ có cảm giác tâm tư hắn thật sâu, sau cùng ba con lại coi trọng hắn."

 

Bộ mặt này, cùng hình tượng mẹ hiền vừa rồi hoàn toàn bất đồng. Phó Nhiễm cúi đầu lắng nghe, len lén nhìn lại, người chính thức không đơn giản ở Minh gia là Lý Vận Linh mới đúng.

 

Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, vân vê ngón tay cô. Trước mặt Lý Vận Linh đương nhiên cô không dám phát hỏa, bị hắn xoa nóng đến bốc lửa, té ra coi cô như mèo nhỏ chơi đùa cùng đây?

 

"Thành Hữu, Tiểu Nhiễm, các con phải có đứa bé..."

 

Ngón trỏ Phó Nhiễm bị bóp làm đau, Minh Thành Hữu mặt lộ vẻ không kiên nhẫn cầm lấy tay của cô đứng lên.

 

"Mẹ, biết rồi."

 

"Lúc này đi rồi? Ngồi lúc nữa đã."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Không phải mẹ muốn ôm cháu nội sao? Kỳ thật phải trách Phó Nhiễm mới được, con ‘dùng sức’ đủ rồi, ai bảo cô ấy chịu đựng không được."

 

"Đi đi - -"

 

Lý Vận Linh vung tay hạ lệnh đuổi.

 

"Anh đã nói với em, đối phó mẹ anh thì da mặt phải dày, có thể mạnh mẽ không biết xấu hổ mẹ mới không chịu nổi."

 

Ngồi đến trên ghế lái, Minh Thành Hữu vẫn còn ở đó truyền thụ cho Phó Nhiễm kinh nghiệm.

 

"Cho nên anh kéo em xuống nước? Thuận tiện coi em như đá kê chân?"

 

"Da mặt em mỏng à, mẹ không đến mức luôn tới hỏi em có phải thật vậy hay không không chịu nổi anh lăn qua lăn lại."

 

Minh Thành Hữu phát động động cơ đem xe chậm rãi lái ra đường lớn. Đi được một đoạn đường sau đó lại đem xe dựa dừng ở bên đường cái.

 

" Em tới lái đi."

 

Phó Nhiễm đem thần sắc thu hồi, cùng Minh Thành Hữu đổi vị trí.

 

Hắn thích ý nhắm mắt dưỡng thần, tiếng chuông điện thoại di động đặt ở túi vang lên, Phó Nhiễm chuyên chú lái xe không quên hỏi.

 

"Anh không nhận?"

 

"Xem đường đi, đợi tí nữa đến lúc xe về nhà anh mới mở!"

 

Hắn vẫn như cũ hai mắt nhắm nghiền, gò má hoàn mỹ gần như không tỳ vết, Phó Nhiễm mới nghe lời nói mỏ quạ đen, Minh Thành Hữu chỉ cảm thấy thân xe trở nên lắc lư kịch liệt, hắn mở mắt nhìn Phó Nhiễm, thần sắc khẩn trương.

 

"Phanh xe, mẹ ai dám ngăn cản đường ông?"

 

Phía trước một chiếc xe màu xanh ngọc có rèm che chuẩn bị dừng hẳn, Minh Thành Hữu cầm vô lăng trong tay Phó Nhiễm cấp tốc đánh qua, lúc này mới tránh được va chạm vào nhau, đầu xe thiếu chút nữa đụng vào dải phân cách. Nửa người trên Minh Thành Hữu bị dây an toàn siết trở về.

 

"Đầu óc có phải toàn đất hay không? Mẹ kiếp!"

 

Phó Nhiễm chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, cửa xe màu xanh ngọc đẩy ra, cô gái bước xuống mặc một bộ váy màu trắng dài chấm đất, bởi vì ngọn đèn không đủ nên không thể nhìn rõ ràng, lờ mờ thấy cô ta tóc tai bù xù đứng tại bên cạnh xe bất động.

 

Phó Nhiễm nhẹ nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tùy theo ròng ròng chảy xuống.

 

"Chúng ta gặp quỷ."

 

Minh Thành Hữu cơn giận còn sót lại chưa tiêu.

 

" Em xem anh mới như quỷ!"

 

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, ‘ nữ quỷ ’ ánh mắt u oán nhìn thấy hai người trong xe. Phó Nhiễm không nhịn được nói ra.

 

"Không phải là anh phong lưu thành tánh, ngay cả quỷ đều ham mê anh sao?"

 

"Mắt mù, là Thẩm Ninh!"

 

Minh Thành Hữu đẩy cửa xuống xe, Phó Nhiễm ngay sau đó tái diễn động tác của hắn.

 

"Em ở yên trên xe, chuyện của anh cùng cô ấy em muốn xen tay vào?"

 

Cửa xe mở ra, trong nháy mắt gió lạnh đã thừa cơ mà vào.

 

Một ngày tâm tình Phó Nhiễm đã rất u ám, bởi vì những lời này mà càng phát ra tự ái trầm trọng, cô là chính quy, trong mắt hắn ngược lại lại thành người thứ ba không liên hệ?