Đang là giờ học, hai giáo viên dạy nhảy khác bị dọa sợ tới mức núp ở bên cạnh không dám nói lời nào.
"Phòng vũ đạo này là cô mở chứ?"
Người đàn bà đanh đá cầm đầu xông lên trước.
"Con gái của tôi bị trật chân ở đây, cô tính thế nào? Tương lai sau này của nó tính như thế nào?"
"Vậy ý của bà đây?"
"Mười vạn tiền, không thiếu một xu!"
Phó Nhiễm cười lạnh.
"Biện pháp giải quyết tốt nhất là báo cảnh sát kiểm tra vết thương."
"Cô không có thành ý muốn nói chuyện cùng chúng tôi?"
Người đàn bà đanh đá liếc mắt nhìn bàn ghế bên cạnh, xông tới đưa tay cầm cái bàn ném trên mặt đất.
"Nếu cô không cho tôi ý kiến, hôm nay tôi sẽ đập toàn bộ nơi này của cô!"
"Tiểu Nhiễm!"
Cô giáo dạy nhảy đi theo sau Phó Nhiễm lo sợ kéo kéo ống tay áo cô.
"Làm sao đây?"
Phó Nhiễm đưa di động nhét vào trong tay cô giáo, cô đến bên cạnh người đàn bà đanh đá kia, chọn một chiếc ghế cầm lên nện xuống chỗ chiếc bàn trên mặt đất. Trong nháy mắt một cái chân của chiếc ghế bay ra ngoài.
"Lúc tôi ở trong phòng làm việc đã báo cảnh sát, tôi còn nói cho các người biết là toàn bộ phòng làm việc đều cài đặt camera, cho nên tôi khuyên các người chớ ồn ào để đỡ phải đền tôi một khoản tiền!"
Giải quyết xong chuyện xui xẻo này, Phó Nhiễm để cho mọi người tan việc trước, cô khóa chặt cửa rồi đi tới bãi đậu xe.
Lốp xe phía trước lại quắt rồi.
Cô đếm không hết đây là lần thứ mấy, căn bản là từ điếm sửa chữa 4S ra ngoài chỉ ba ngày sau lại bị ghim.
Phó Nhiễm tức giận tung chân đá vào bánh xe, liên tiếp không thể làm cô không hoài nghi, thật ra thì không cần suy nghĩ cô cũng có thể nghi ngờ là ai làm.
Hơn nữa mới vừa náo loạn như vậy, uất ức cùng tức giận thoáng chốc bao phủ lý trí Phó Nhiễm.
Cô mở cửa xe ngồi vào, phát động động cơ sau đó lái xe hướng công ty MR.
Cửa công ty đóng chặt, có thể nhìn thấy sân trong rộng rãi cùng tòa nhà thẳng tắp lên mây. Phó Nhiễm dừng xe ở ven đường, mới đi về phía phòng bảo vệ, đằng sau một tiếng gầm rú nhanh chóng lao tới, lúc cô xoay người, một chiếc xe Bugatti Veyron Hermes thể thao lao tới cửa.
Đường nét thân xe màu đen như một nửa là siêu xe thể thao dáng vẻ mạnh mẽ, một nửa lại giống như đá cuội trên bãi biển tròn trĩnh, cho dù người khác nhìn qua một lần đều không có cách nào di chuyển tầm mắt.
Người đàn ông hạ cửa xe xuống, ý bảo người gác cổng cho qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiễm đi tới, kính râm màu trà chiếu ra bóng dáng mảnh mai của cô.
"Minh Thành Hữu, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Cánh tay trái của Minh Thành Hữu đặt ngang cửa sổ xe vượt ra ngoài, xuyên qua kính chắn gió phía trước thấy cánh cửa mở ra, hắn cầm tay lái, chuẩn bị đạp chân ga đi về phía trước.
Hắn coi cô không tồn tại, lời nói của cô hắn coi là không khí.
Phó Nhiễm thà bị đối xử như vậy lại tốt hơn, ít nhất cuộc sống của cô sẽ bình thản giống như nước chứ không như bây giờ, chuyện xui xẻo liên tiếp tìm tới.
Phó Nhiễm đưa tay qua, lại trơ mắt nhìn cánh cửa thủy tinh dâng lên, cho đến lúc trong mắt cô không thấy rõ mặt của Minh Thành Hữu.
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc cho thấy xe sắp tăng tốc, Phó Nhiễm bước qua thân xe chắn đằng trước, hai tay cô chống lên nắp động cơ, ánh mắt quật cường nghị lực quen thuộc Minh Thành Hữu đã từng thấy, hắn tức giận, lại hạ cửa xe xuống.
"Cô muốn nói chuyện gì?"
"Có thể tìm chỗ khác không?"
"Tôi không muốn lãng phí thời gian, có chuyện nói đi."
Minh Thành Hữu nói ít lời mà ý lại nhiều sâu xa, hắn lấy kính râm xuống, trời chiều hừng hực khí thế nung đỏ nửa bầu trời, xe thể thao màu đen phát ra màu đỏ đẹp đến kinh ngạc.
Người đàn ngồi ở bên trong càng thêm đẹp lạ thường. Ánh mắt hắn như mũi nhọn không vui liếc sang cô, ánh mắt không cần dừng lại, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt như băng.
"Mấy ngày trước tôi nằm viện, có người đêm hôm khuya khoắt vứt vào trong phòng bệnh của tôi một quả bóng bay hình Sói Xám, sau đó điện thoại di động của tôi nhận được một tấm hình, còn có, bánh xe của tôi ba bữa năm ngày lại bị ghim, những chuyện này có phải đều có liên quan đến anh hay không?"
Cánh môi mỏng của Minh Thành Hữu hiện ra nét cười lạnh, tầm mắt hắn nhìn thẳng phía trước, ngón tay khẽ gảy trên tay lái.
"Nói xong rồi hả?"
"Tôi muốn biết vì sao?"
"Cô muốn bao nhiêu tiền?"
Sau khi Phó Nhiễm kịp phản ứng liền cất giọng.
"Anh có ý gì?"
"Nếu không cô tìm tôi làm gì?"
Minh Thành Hữu nghiêng đầu, một ánh mắt lạnh nhạt lạnh lẽo bao phủ lấy Phó Nhiễm, vừa giống như lướt qua trên gò má cô nhìn về nơi nào đó
Ánh mắt mơ hồ, rồi lại xa lạ.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, anh không cần phải đối phó với tôi như vậy. . . . . ."
Hừ.
Cánh mũi Minh Thành Hữu hừ lạnh, cái giọng này là rất khinh thường, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Phó Nhiễm.