"Minh Thành Hữu, về sau nếu anh muốn tự hạ thấp mình cũng đừng làm trước mặt tôi, về sau tất cả chuyện của anh tôi sẽ không quan tâm, dù là anh c.h.ế.t ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không thương hại anh nữa."
"Đợi đã nào...!"
Minh Thành Hữu hít điếu thuốc thật sâu.
"Em đang nói đây là em thương hại tôi?"
Phó Nhiễm không muốn lãng phí thời gian cùng hắn nói về đề tài này, cô kéo cửa phòng ra nhanh chóng rời đi.
Vội vã đi tới tầng dưới cùng, nhờ ánh đèn xuyên qua từ ngoài cửa sổ, hơn nữa quen thuộc đối với nơi này nên miễn cưỡng cô cũng tìm được ra tới cửa.
Đi tới giữa đại sảnh thì ánh đèn lại đột nhiên mở ra, ánh sáng chói mắt làm cô không trốn đi đâu được, theo bản năng cô lấy tay che kín mắt đang khó chịu.
Tiêu quản gia nghe thấy động tĩnh từ phòng đi ra, nhìn thấy bộ dạng Phó Nhiễm bỗng sợ hãi.
Lý Vận Linh mặc đồ ngủ đứng ở cửa cầu thang, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ cùng đùa cợt, Phó Nhiễm không nghĩ là bọn họ đều ở đây.
"Tiểu Nhiễm, thật sự là ta đã xem thường cô, mới vừa hủy hôn ước chẳng lẽ lại không bỏ được nơi này? Nếu lén lén lút l trở lại sao không ở lại qua đêm?"
Phó Nhiễm buông tay ra, trong lời nói Lý Vận Linh cố ý làm cho cô khó chịu, sao cô có thể nghe không ra.
"Tôi nghĩ bà đã hiểu lầm, Minh Thành Hữu uống rượu say ở Mê Tính, ngã xuống ở ven đường không có một ai chịu đưa hắn trở về.Nếu hiểu được lòng người dễ thay đổi cần gì phải đi ra ngoài chuốc lấy cực khổ cho mình?"
Phó Nhiễm nói xong, bước đi ra khỏi Y Vân Thủ Phủ.
Cô lái xe luôn luôn ổn định, chưa từng đi nhanh như vậy, xe Audi màu đỏ như sao rơi chạy trên đường, nhiều lần thiếu chút nữa va chạm với xe đi ngược chiều.
Xe đi qua cửa nhà, cô lại như không nhìn thấy, màu đen xe sang trọng dừng ở cách đó không xa thấy cô đi lao qua, vội phát động động cơ đi theo.
Người đàn ông tăng tốc, cuối cùng ngoài một km cũng ngăn lại được xe Phó Nhiễm.
Cô chưa tỉnh hẳn, chân còn đạp thắng xe không buông ra.
Hai chiếc xe cách nhau chỉ là 10 cm, thiếu chút nữa sẽ đụng vào nhau.
Minh Tranh lạnh lùng từ trên xe bước xuống, một tay kéo cửa xe Phó Nhiễm ra túm cô ra khỏi ghế lái.
"Sao em lại…"
Hắn chưa hết giận, lại giật mình nhìn chằm chằm khóe miệng Phó Nhiễm, Minh Tranh luống cuống dùng ngón tay lau vết m.á.u bên miệng cô.
"Chuyện gì xảy ra, đã xảy ra chuyện gì?"
Vết m.á.u mặc dù đã khô lau không hết, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phân biệtPhó Nhiễm không bị thương, cuối cùng Minh Tranh thở dài, bàn tay đặt lên trán cô.
Phó Nhiễm đẩy tay hắn ra.
"Tôi không sao."
"Như vậy còn dám nói là không có việc gì?"
Cô nhìn xung quanh mới phát hiện ở đây cũng không phải trước cửa nhà mình.
"Làm sao anh ở nơi này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Anh tới tìm em."
Hai tay Minh Tranh ôm ngực, thân thể cao to nhàn nhã dựa vào nắp động cơ, đùi phải cong đặt lên, hắn hăm hở, trên người tỏa ra mùi nước hoa thoang thoảng.
Phó Nhiễm rất ít khi được nhìn thấy hắn cười, hắn cười lên nhìn rất đẹp, như tràn ngập mùi vị hoa anh túc nở rộ.
"Tiểu Nhiễm, anh thấy chúng ta nên tìm một nơi uống vài chén."
Phó Nhiễm không muốn nghe đến cái từ uống rượu này, dưới tay cô đang khép chặt lại cổ áo.
"Anh chiếm được thứ mà anh mong muốn, thật đúng là nên ăn mừng."
"Em nói sai rồi."
Minh Tranh nhặt lá cây cây bạch rơi xuống bên cạnh.
"Anh muốn lang thang ở bên ngoài một chút."
Hắn duỗi tay, hướng sang Phó Nhiễm.
"Nhưng em có thể hủy hôn với Thành Hữu, anh rất vui mừng."
Ánh mắt Phó Nhiễm ngắm nhìn bàn tay hắn mở ra, cô đút tay vào trong túi quần.
"Anh nên thấy thỏa mãn, La Văn Anh cũng không tệ."
"Nhưng anh không yêu cô ấy."
"Nhưng cô ấy là vị hôn thê của anh."
Minh Tranh cười thu tay lại.
"Kết hôn còn có khả năng ly hôn, huống chi là đính hôn?"
Phó Nhiễm bình tĩnh bắt chước Minh Tranh dựa vào bên cạnh.
"Thái độ của anh đối với chuyện đính hôn có vấn đề, sớm muộn cũng có ngày hối hận."
"Tiểu Nhiễm, anh yêu ai thì em biết rất rõ."
Phó Nhiễm không thích mỗi lần ở gần nhau lại đối xử với nhau kiểu như vậy, mà hình như Minh Tranh lại giống như rất giỏi về chuyện này.
"Làm sao tôi biết được tâm tư của anh?"
Tâm tình Minh Tranh đang vui vẻ bật cười, hắn đưa tay kéo lấy tay Phó Nhiễm đang đút vào trong túi quần, nắm chặt trong lòng bàng tay.
"Bên ngoài đồn đại là Thiếu phu nhân của Minh Tam Thiếu là vì anh mà bỏ rơi vị hôn phu, sao chúng ta không làm lời đồn đại này trở thành sự thật?"
"Bỏ qua La gia được sao?"
"Một cuộc hôn nhân thôi mà."
Phó Nhiễm rút tay lạ
"Ca ca, nếu tôi thật sự ở bên anh, về sau tôi không cần ra cửa nữa, nhất định sẽ bị chán ghét đến chết."
"Em không cần để ý cái gì cả."
Minh Tranh mặc một bộ comple mỏng khoác cùng áo sơ mi, đứng một lúc lâu trong gió thấy lạnh, hắn móc bao t.h.u.ố.c lá ra hút thuốc như thường lệ,