Hợp Đồng Bạn Gái 10.000 Tệ

Chương 2



10.000 tệ này quả nhiên không dễ kiếm như vậy.

Tôi cắn răng, hạ quyết tâm.

Từng bước tiến lại gần anh, đầu ngón tay run rẩy bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

“Cậu… cậu… cậu cởi nút làm gì vậy?”

“Cậu… cậu đừng có lại gần tôi!”

Giọng anh nghẹn lại nơi cổ họng, lắp ba lắp bắp kêu lên.

Thân thể cũng khẽ rụt về sau, từng sợi lông tơ dựng đứng như đang kháng cự.

“Một lần, 10.000, vừa nãy đã nói rõ rồi.”

“Cậu định lật lọng sao?”

Áo sơ mi rơi xuống theo câu nói của tôi.

Ánh mắt Lý Hoài Sâm hoảng loạn liếc nhanh qua cơ thể tôi, lập tức vội vàng quay đầu đi, vành tai đỏ bừng.

Anh luống cuống đẩy tôi ra, đầu ngón tay chạm phải da thịt nóng rực như sắt nung.

“Đ-đợi… đợi chút đã.”

Hừ, giờ lại không vội nữa sao?

Đúng lúc tôi nghĩ anh sắp làm gì đó với mình, thì Lý Hoài Sâm bỗng kéo phăng tấm chăn lông dày trên giường, một mạch phủ lên người tôi.

Rồi luống cuống quấn tôi lại, trong ngoài mấy lớp.

“Cái… cái đó… mặc ít như vậy sẽ bị cảm lạnh.”

Bị quấn chặt đến mức không nhúc nhích nổi, tôi vừa bực vừa xấu hổ.

“Cậu rốt cuộc bị sao thế?”

“Không ưng tôi à?”

“Không… không phải không ưng.”

Giọng anh có chút hốt hoảng, ánh mắt lảng tránh, chẳng dám nhìn thẳng vào tôi.

“Hồi đó bị Trần Lộ từ chối, tôi mất mặt quá, chỉ muốn tìm cho mình cái cớ để rút lui.”

“Lúc đó ở ngay trên đường lớn, mọi người đều nhìn, tôi nhất thời nóng đầu chỉ tay về phía cậu, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.”

“Ban đầu còn tưởng cậu sẽ từ chối, như vậy tôi có thể thuận thế bỏ đi.”

Lý Hoài Sâm đưa tay ôm đầu, xoa mái tóc ngắn màu xám khói nổi bật.

“Không ngờ cậu lại đồng ý dứt khoát như thế, làm tôi trở tay không kịp.”

“Tôi… tôi sợ cậu mất mặt, tình cảnh lúc đó chỉ có thể kéo cậu rời đi.”

Tôi ngẩn người, trong đầu trống rỗng.

“Vậy giờ cậu có ý gì?”

“Còn làm không?”

Gương mặt tôi chắc chắn đầy xấu hổ, khó coi vô cùng.

Tai Lý Hoài Sâm đỏ hơn cả lúc trước, đến mức lan cả xuống cổ.

Anh gật đầu mạnh, động tác gấp gáp nhưng kiên quyết.

“Làm.”

4

“Cậu có thể làm bạn gái tôi không?”

“Giả vờ thôi cũng được.”

Hừ.

Thì ra cái “làm” này không phải cái “làm” kia?

“Tôi đã khoác lác ra ngoài rồi, cậu cũng theo tôi đi rồi. Nếu ở trường mà chúng ta cứ như người xa lạ, chẳng hợp lý chút nào.”

“Được.”

Tôi gật đầu.

“Vậy cứ như đã nói trước, làm bạn gái một lần, cậu trả tôi 10.000.”

Lý Hoài Sâm nhìn tôi thật sâu.

Bị ánh mắt ấy khóa chặt, tôi hơi chột dạ — đúng là hét giá cao quá rồi.

“Thế này đi, đủ 10 lần thì tặng miễn phí 1 lần.”

Nghe vậy, khóe môi anh run lên, cố nén cười.

“Được thôi, miễn là cậu vui.”

“À đúng rồi, phòng này tôi đặt một đêm, mai trước 12 giờ trưa trả phòng là được.”

Nói xong, anh đứng dậy định đi ra ngoài.

“Đi đâu?”

Tôi vội níu lấy vạt áo anh, nghĩ lại thấy không ổn liền buông tay.

“Về trường.”

“Nếu thực sự ngủ lại bên ngoài, chắc đám bạn nam trong ký túc của tôi sẽ bịa chuyện lung tung mất.”

Nghe đồn về Lý Hoài Sâm ngoài chuyện có tiền có sắc thì còn: học kém, tính xấu, nóng nảy, ích kỷ, ưa b/ạ/o l/ự/c.

Thật khó để tôi gắn kết hình ảnh cậu con trai đang cố ý giữ khoảng cách, vành tai đỏ ửng này với những lời đồn đại kia.

Ngay lúc cửa sắp khép lại, tôi mở miệng.

“Lý Hoài Sâm, cậu không giống như những gì tôi nghe nói.”

“Rầm~”

Đáp lại tôi là tiếng cửa lạnh lùng khép mạnh.

Thôi kệ.

Đi gấp thế kia, xem ra anh thực sự không muốn ở cùng tôi.

Nhưng điều tôi không biết là.

Lúc ấy, Lý Hoài Sâm đang đứng ngoài hành lang khách sạn.

Anh dựa đầu vào cánh cửa, gương mặt đầy hối hận.

“Không phải chứ, Lý Hoài Sâm, mày bị làm sao vậy?”

“Tim đập dữ thế này!”