Hợp Đồng Bạn Gái 10.000 Tệ

Chương 11



Nghe trưởng thôn kể lại.

Sau khi tôi bị ngộ độc nấm, Lý Hoài Sâm trong lúc hoảng loạn đã cõng tôi đi mấy dặm đường núi mới tới được thị trấn.

Bàn chân anh bị cọ rách, nổi cả bọng m/á/u.

Trước cửa căn nhà nhỏ.

Chúng tôi ngồi trong sân, ôm quả dưa hấu cùng nhau hóng mát.

Ánh mắt tôi vô thức liếc xuống chân anh.

Quả nhiên, gót chân có mấy vết thương chằng chịt.

“Có đau không?”

Anh thản nhiên.

“Chút vết thương nhỏ, không sao cả.”

Lý Hoài Sâm dường như luôn như thế.

Từ khi quen anh, tôi không còn phải một mình đối diện tất cả rắc rối và khó khăn nữa.

Im lặng một lúc.

Anh ăn xong miếng dưa, nhìn về phía tôi.

“Lâm Bội Kỳ.”

“Tôi biết tiền đồ rất quan trọng, tôi sẽ không trở thành gánh nặng của cậu.”

“Chỉ muốn hỏi cậu một điều.”

“Sau khi ra nước ngoài học, cậu có quay về không?”

Tôi không biết.

Không ai có thể chắc chắn hứa hẹn về tương lai.

Thấy tôi không trả lời, anh lại cố làm ra vẻ thản nhiên.

Tự mình nói tiếp.

“Tôi định sẽ đợi cậu.”

“Bây giờ tôi chưa có khả năng mang lại hạnh phúc cho cậu.”

“Nhưng không có nghĩa là sau này cũng không thể.”

“Cho nên… cậu cũng có thể đợi tôi không?”

Tôi cắn một miếng dưa hấu.

Vị ngọt mát lan tỏa trong khoang miệng.

“Ừ. Tôi sẽ đợi cậu.”

22

Ngày tôi đi, trời xanh không một gợn mây.

Đứng trước cửa lên máy bay, tôi do dự chẳng nỡ bước tiếp.

Chỉ mong chuyến bay bị hoãn.

Thời gian có thể chậm lại, chậm thêm một chút nữa, để tôi được ở lại lâu hơn một khắc.

Nhưng Lý Hoài Sâm mãi vẫn không xuất hiện.

Tôi ngồi trong phòng chờ gọi điện cho anh hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi lần chỉ nghe thấy tiếng “tút tút” lạnh lùng, chẳng ai bắt máy.

Ngồi xuống ghế, nhìn qua cửa sổ máy bay, dãy nhà bên ngoài dần thu nhỏ lại.

Nước mắt không kìm nổi mà rơi xuống.

Đáng c/h/ế/t, Lý Hoài Sâm, cậu đã nói sẽ đến tiễn tôi cơ mà.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu ra.

Có người, đã trở thành nốt ruồi nơi trái tim tôi.

Nước mắt tuôn rơi.

Một tờ khăn giấy chìa ra trước mặt tôi.

“Cảm ơn.”

Nhận lấy.

Tôi vùi mặt vào khăn giấy, mặc cho nước mắt tuôn trào.

“Ôi chao.”

“Thích tôi đến thế cơ à?”

“Không nỡ xa tôi sao?”

Ngẩng đầu, tôi giật mình.

Anh đang ngồi ngay bên cạnh, bĩu môi cười xấu xa.

“Lý Hoài Sâm!”

Tức tối, tôi giơ tay định đánh anh.

Anh lại ôm chặt tôi, vỗ về.

“Chỉ có hai ngày để ở bên cậu thôi.”

“Chờ cậu ổn định, tôi sẽ đi.”

“Cậu chắc chắn muốn lãng phí thời gian quý giá đó để đánh tôi à?”

“…”

Tại sao tôi lại có cảm giác mình đã hoàn toàn bị anh nắm chắc trong lòng bàn tay?