“Những điều đó thì còn đỡ. Điều kỳ lạ hơn là, vốn dĩ người trong kinh thành đều nói nàng dịu dàng hiền thục, đoan trang đức hạnh.”
“Nhưng sau khi rơi xuống nước, nàng trở thành một cô gái điên không biết tôn ti trật tự, gọi thẳng tên Thái tử.”
Một nha hoàn quét dọn vừa dọn dẹp sân vườn, vừa thì thầm:
“Thế thì sao chứ? Ai bảo Thái t.ử điện hạ thích nàng cơ.”
“Nói đi cũng phải nói lại, Thái t.ử phi này quả thực có chút thủ đoạn, lại có thể nắm chắc Thái t.ử Điện hạ trong tay.”
Một nha hoàn khác tiếp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đúng thế còn gì! Cứ nói như ta hôm trước đi, động tĩnh của hai người họ lớn lắm, gọi nước đến bảy lần lận! Làm ta phải chờ mệt mỏi, thức trắng cả đêm!”
Nghe cuộc trò chuyện của họ, khóe môi ta hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉa mai khó thấy.
Bất kể người phụ nữ này đến từ đâu, hoặc “thời cổ” mà nàng nói có nghĩa là gì.
Nhưng đã sống ở đây, thì nàng ta phải tuân thủ luật lệ và lễ nghi hiện tại.
Tự tung tự tác như vậy, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.
Thái t.ử bây giờ còn thấy nàng mới lạ, để mặc nàng gọi thẳng tên, không coi trọng lễ nghi.
Nhưng sự mới lạ, sớm muộn gì cũng sẽ qua đi.
Hơn nữa, quyền lực Hoàng gia vẫn là quyền lực Hoàng gia, không ai có thể thách thức sự tôn nghiêm của Hoàng tộc.
Trừ khi ngài chán sống.
Đến lúc đó, nợ cũ nợ mới, e rằng sẽ bị thanh toán cùng lúc.
Rất nhanh, trong lúc ta đang nóng lòng chờ đợi cơ hội.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng ta cũng có được một cơ hội tuyệt vời để tiếp cận Thái tử.
Mấy ngày gần đây Thái t.ử phi hơi yếu, không may bị nhiễm phong hàn.
Nghe nói còn bị ho, có triệu chứng lây lan, không thể hầu hạ Thái tử.
Thái t.ử phi khăng khăng rằng nàng “cần cách ly”, nên đã đuổi Thái t.ử sang thư phòng.
Bản chuyển ngữ thuộc Nguyện Người Như Sao Như Trăng và Gió Từ Cát Lâm Thổi Đến Hà Bắc . Nếu bạn đang đọc tại nơi khác , thì chính xác là đã bị trang khác ăn cắp rồi đăng lại
Gần đây thời tiết rất nóng, sau khi dùng bữa trưa, Thái t.ử luôn đến vườn sau ngắm sen để giải nhiệt.
Và hôm nay, Thái t.ử đang đi một mình.
Thế là sau bữa trưa, ta cố ý đi đến hồ sen sau hòn non bộ.
Lúc này, những nốt ban đỏ trên mặt ta đã được rửa sạch hoàn toàn.
Ta cúi đầu, bưng một ấm trà thơm, cẩn thận bước về phía Thái tử.
Khi đi ngang qua Thái tử, ta giả vờ lỡ tay đ.á.n.h rơi ấm trà.
Nước trà ngay lập tức đổ ra, văng lên chiếc áo choàng quý phái và lộng lẫy của Thái tử.
Phần lớn quần áo của ta bị nước trà làm ướt, búi tóc cũng bung ra.
Bộ cung trang màu hồng ôm sát n.g.ự.c ta.
Chiếc áo ướt sũng làm nổi bật đường cong tròn trịa, ẩn hiện, khơi gợi trí tưởng tượng.
Mái tóc rối bời ướt át buông xuống cổ, thỉnh thoảng có vài giọt nước trà trượt xuống theo đuôi tóc.
Ta quỳ dưới đất run rẩy, giống như một chú thỏ trắng ta nghiệp.
Đôi mắt hoa đào quyến rũ, lúc này lại chất chứa sự sợ hãi và yếu đuối.
Ngẩng đầu liếc nhẹ một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thái tử.
Ta lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt càng lúc càng rơi xuống hạt lớn.
Giây tiếp theo, ta vội vàng cúi đầu, liên tục dập đầu nhận ta:
“Nô tỳ đáng c h í c ! Nô tỳ đáng c h í c! Xin Điện hạ tha ta!”
“Nô tỳ không cố ý mạo phạm, chỉ là nhất thời sơ suất, xin Điện hạ tha thứ cho nô tỳ!”
Lúc này, Thái t.ử chỉ cách ta một khoảng rất gần.
Ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng từ mái tóc ta, ngài hít một hơi sâu, ánh mắt tối sầm: