Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 2)

Chương 17



Lúc đang ngồi ở góc tường, nhấm nháp chiếc bánh bao, quan sát Lũng Nam Vương phủ, thì tình cờ gặp phải Tiểu Thất, đang giả vờ là ăn mày.

“Ê! Ngươi không phải là người đó sao?”.

Tiểu Thất thấy nàng, vui mừng gọi lớn, tay vung lên phủi bụi rồi lau lên mặt nàng.

Nàng tức giận đến mức không còn hứng thú ăn nữa.

“Cho ta một lý do.”.

Tiểu Thất lại gần, thì thầm nói.

“Chúng ta không phải đang giả làm ăn mày sao? Nếu không, dễ bị người ta phát hiện lắm.”.

Nàng ngồi ở góc tường cả buổi sáng, lính tuần tra đi qua đi lại mấy lần mà chẳng ai chú ý đến nàng.

“Mắt ngươi mù à?”.

Tiểu Thất nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt.

“À, cũng đúng, ngươi là phụ nữ, làm sao ai nhận ra được.”.

Nàng tức giận cắn mạnh một miếng bánh bao.

“Hắn c.h.ế.t rồi à?”.

“Ai cơ?”.

Nàng trợn mắt nhìn Tiểu Thất, hắn ngây ra một lúc rồi vỗ đùi một cái.

“À, ngươi nói Nhiếp Chính Vương à, ta đang canh thời gian mà, chưa đến lúc.”.

Nàng đứng dậy, phủi tay, tức giận nói.

“Đám vô dụng này, thật chẳng giúp được gì.”.

“Này, này, ngươi định đi đâu?”.

“Vào xem thử.”.

Nàng nói xong liền bước đi, không đợi Tiểu Thất phản ứng.

Mặc dù biết rằng tình huống không hề đơn giản, nhưng lòng nàng không thể ngừng nghĩ về việc cứu Chu Đình An và báo thù cho mẹ.

Cả thế giới có thể cản trở, nhưng một khi quyết định rồi, nàng sẽ không do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nhẹ nhàng men theo tường mà trèo vào phủ Lũng Nam Hầu.

Trong viện vệ binh không ít, song cũng chẳng hữu dụng là bao.

Nàng lượn quanh một vòng, chẳng ai phát hiện ra nàng.

Xem kìa, thư phòng của Yên Lữ Tông đã tìm được rồi.

“Hừ, lão tử đường đường chính chính bàn giao quân vụ, lại bị bọn cẩu tặc này vu thành mưu phản. Lão tử oan khuất thấu trời, ta phản cái gì chứ? Muội muội ta là Thái hậu, ta là chư hầu, ngày ngày hưởng vinh hoa phú quý, cớ gì mà phải tạo phản?”.

“Hầu gia bớt giận, ắt hẳn là có kẻ giở trò ly gián.”.

“Ngươi nói đúng, chính là ly gián, nhất định là do tên tiểu súc sinh Chu Đình An giở trò. Tiểu Hoàng đế mấy năm nay chỉ nghe hắn, ngoài hắn ra, còn ai dám xúi giục? Ngươi xem cái yến tiệc trong cung hôm ấy, lão tử cũng đã theo ý hắn rồi, vậy mà hắn lại lòng dạ hẹp hòi, vẫn còn ghi hận, phì.”.

“Vậy Hầu gia định làm gì tiếp theo?”.

“Còn có thể làm gì? Người của ta bị tên tiểu súc sinh Chu Đình An tàn sát hơn nửa. Ta đã gửi thư lên Hoàng thượng, thề trong vòng mười năm quyết không vào kinh. Chỉ cần Thái hậu bình an, tất nàng sẽ bảo hộ chúng ta.”.

… Hừ, chuyện này lại khác xa với những gì nàng nghĩ.

Hóa ra Yên Lữ Tông lại chẳng có lòng phản nghịch.

Không có chí khí.

Phì, nàng còn tưởng hắn là kẻ có chí lớn, nào ngờ lại cam tâm khuất phục, phí hoài binh quyền trong tay.

Kẻ vô dụng.

Hạng người như hắn, sống cũng chỉ là uổng phí. Chờ đến đêm xuống, nàng sẽ tiễn hắn một đoạn đường.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy chuyện đi cứu Chu Đình An có thể gác lại.

Hắn bị giam lâu như vậy, trên người hẳn đã thương tích đầy mình, mang theo chỉ tổ vướng víu, chi bằng để hắn chịu thêm vài trận đòn nữa cũng chẳng sao.

Nàng tìm một gốc đại thụ, ngả lưng ngủ đến quá nửa ngày. Đợi đến khi vầng trăng treo cao giữa trời, nàng mới vươn vai, duỗi gân duỗi cốt.

Nhân lúc bốn bề vắng lặng, nàng chống tay xuống đất, làm năm mươi cái hít đất, cảm thấy toàn thân thư giãn, rồi mới lặng lẽ bò đến bên cửa sổ phòng Yên Lữ Tông, ghé mắt nhìn vào trong.

Hừm.

Vừa nhìn liền giật mình—hắn đang cưỡng ép một cô nương.

Tiểu cô nương khóc lóc thảm thương, nước mắt đầm đìa, kêu la không ngớt.

Thấy cảnh ấy, nàng khẽ cong lưng, nhảy qua cửa sổ.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com